- Đủ rồi! Quách phu nhân. Cũng may ta bị đuổi khỏi Quách gia, chứ không thôi cũng chết dưới tay mẹ con bà.
Mẹ Quách Cường nuốt nước bọt, ai cũng nhìn bà. Thanh Thành lại nói tiếp:
- Các di nương trong phủ không thể sinh con, cũng là một tay bà cho uống thuốc. Bà muốn con trai mình độc chiếm Quách gia, lần lượt hại những hài tử vô tội. Những việc độc ác như vậy bà làm không sợ tay dính máu?
Bà Quách xanh mặt quỳ xuống, túm lấy chân chồng mình:
- Hắn ta nói bậy! Lão gia, ông phải tin tôi. Tôi không có làm những chuyện đó. Quách Thanh đang muốn ly gián chúng ta, ông đừng nghe hắn nói!
Quách gia chủ sầm mặt, tức giận đạp bà ta một cái. Rồi chỉ tay vào Quách Thanh.
- Tiểu tử ngươi không được ăn nói hàm hồ.
Thanh Thành cười khẩy, nói.
- Quách gia chủ, mẹ của ta chết cũng do bà ta đầu độc. Chuyện trong phủ xảy ra nhiều như vậy lẽ nào ông không để ý. Sống ở Quách phủ 10 năm, ta nhẫn nhịn chịu đựng như vậy, mà các người không chịu buông tha, vậy thì bây giờ nói xem ta nên làm sao đáp trả với các người đây?
Thanh Thành giống như một cơn gió, lao về phía Quách Cường, chém lìa một cánh tay của hắn. Tiếng thét vang lên, cha mẹ hắn đều hoảng sợ.
- Vốn dĩ ta không muốn bước vào Quách phủ, nơi ghê tởm như thế này! Là do các ngươi khiêu khích ta, hậu quả tự nhiên phải gánh lấy!
Quách Lượng ra lệnh cho tất cả hộ vệ xông lên, giết chết Thanh Thành. Cuộc tàn sát diễn ra, tiếng la hét không ngừng, có kẻ còn hoảng sợ bỏ chạy. Người chết đầy sân, máu tanh nồng nặc. Quách gia chủ cầm kiếm xong lên, đánh mấy chiêu liền bị đá văng vào tường, miệng hộc máu tươi. Ông là võ sư cấp 2, lại không đánh được Thanh Thành. Rốt cuộc trong 10 năm qua hắn đã trở nên cường đại thế nào chứ?
Thanh Thành đi đến chỗ Quách Cường, nộ khí bừng bừng hỏi:
- Ngươi đem tiểu thư của ta đi đâu? Đã làm gì cô ấy?
Quách Cường sợ hãi, liên tục xua tay còn lại:
- Ta chưa làm gì cả! Ta thề chưa làm gì cả. Cô ta đang ở trong phòng của ta.
Đôi mắt của Thanh Thành sắc lạnh, nói:
- Có ý định xấu với tiểu thư, ta không thể tha cho ngươi!
Quách phu nhân nhào ra, cản ở trước mặt:
- Súc sinh! Không được động vào con trai ta.
Thanh Thành nheo mắt, thuận tay cắt lưỡi của bà ta, để bà không thể nói thêm nữa. Bà Quách đau đớn quỳ xuống, ôm miệng đầy máu, liên tục ư a. Cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Quách Cường gào lên, lết thân thể đau đớn lại gần:
- Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ sao rồi??? Quách Thanh, sao ngươi dám làm như vậy hả? Đáng chết!
Quách Cường tức giận nhào tới, không ngờ một cánh tay còn lại của hắn cũng bị cắt đứt, rơi bịch xuống đất.
Quách Lượng kinh hãi nhìn cảnh tượng con trai và vợ mình bị hành hình, tay chân run run. Trong Quách phủ truyền ra tiếng kêu la thê thảm. Người dân xung quanh đều tụ tập ở đằng trước, nói nghiệp báo đến rồi, chạy cũng không thoát.
Quan phủ rất nhanh đã kéo binh lính tới. Người dân tránh một bên tiếp tục quan sát. Họ bước vào trong sân, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã sợ đến nỗi xanh mặt. Thi thể khắp nơi, đa số đều không vẹn toàn, máu đỏ chảy thành dòng. Ông quan lạnh sống lưng, chỉ kịp nói mấy câu, giết người sẽ bị tử hình. Thanh Thành nghe chướng lỗ tai, vụt một kiếm, đầu ông ta liền rơi khỏi cổ, mấy tên lính quèn lập tức bỏ chạy lấy người.
Bọn quan binh này với Quách gia cùng một phe, nghĩ làm gì có chuyện tốt lành? Anh đạp lên thủ cấp của ông quan, kẻ này chính là người ra lệnh đánh ông chủ quán trọ 30 đại bản khi ông ấy đi tố oan tình có liên quan đến Quách gia.
- Chết không hết tội!
Chỉ nói một câu trừ hại cho dân, anh liền được những người bên ngoài reo lên ủng hộ.
Thanh Thành dẫm lên chân Quách Cường, vung lưỡi kiếm cắt đi đôi mắt của hắn:
- Ta đã cảnh cáo ngươi! Bây giờ nhận lấy hậu quả đi.
Tiếng hét thảm thiết lại lần nữa kêu lên.
- Mắt của ta! A! Mẹ ơi! Mắt của con đau quá!!!
Quách phu nhân nhào tới ôm lấy con trai mình. Quay mặt về phía Thanh Thành ư ư a a. Hình như là đang chửi mắng. Thanh Thành không giết, mà rạch lên mặt bà ta một đường kiếm. Bà ta ôm mặt khóc lớn, còn đau hơn là bị giết chết.
Bây giờ Quách Cường đã tàn phế còn bị mù. Quách phu nhân thì câm, khuôn mặt bị hủy dung. Bộ dạng của hai người họ trông thật đáng sợ.
Quách Lượng ở bên kia ôm lấy lồng ngực, khóc thành hai hàng:
- Phu nhân! Quách Cường! Hu hu..
Thanh Thành đi về phía ông, Quách gia chủ liền sợ hãi, nói:
- Quách Thanh, ta là cha của con, con không thể giết ra được! Quách Thanh, là ta ngu muội không biết tốt xấu, ta biết sai rồi! Con đừng giết ta!
Thanh Thành lạnh giọng nói:
- Con trai ông đã chết từ lâu rồi.
Nói xong, anh dùng tay đánh vào bụng ông, một trưởng này phá nát đan điền, tu vi của Quách Lượng lập tức tan thành mây khói. Ông hộc máu lăn dưới đất, đau đớn không nói lên lời. Bây giờ ông chính là phế vật, vĩnh viễn không thể tu luyện được nữa.
...
Bầu trời biến chuyển, mây đen vần vũ, sấm chớp vang vang. Căn phòng của Quách Cường nổ ầm, năng lượng bắn ra bên ngoài phi thẳng lên trời giống như một cột xoáy. Khí tức dao động dữ dội, mọi người kinh ngạc nhìn dị tượng.
Bình minh hé lên, mọi thứ dần rõ ràng. Mộc thần ở trong đống đổ nát đi ra, khí tức quanh người dao động mãnh liệt. Toàn bộ người có mặt đều run sợ.
Quách gia chủ nuốt nước bọt, hiểu ra rằng, tôn giả cấp bậc này mà Quách Cường cũng to gan dây vào. Cả nhà có bị diệt cũng không oan.
Thành Thành đi đến trước mặt Mộc thần quỳ xuống, nói với cô anh đã trừng trị bọn họ rồi, xin cô tha cho họ một mạng.
Quách gia chủ xúc động, thì ra Thanh Thành đang cứu ông.
Mộc thần nhìn một loạt xảy ra, hiện trường cũng quá kinh khủng. Cái này chắc học theo Long Quân mới hành xử như vậy, đúng là chủ nào tớ nấy.
Ngọc Linh cười khổ:
- Thanh Thành, ngươi ra tay cũng quá tàn bạo rồi!
Anh dập đầu nói:
- Tiểu thư, thuộc hạ bảo vệ người không tốt, xin người xử phạt.
Ngọc Linh đáp:
- Không trách ngươi, ta vẫn thành công đột phá mà.
Thanh Thành ngước lên nhìn cô, khẩn cầu:
- Tiểu thư, thuộc hạ to gan xin cô cứu một người.
Anh chỉ tay về phía Mỹ Duyên đang nằm thoi thóp ở đằng kia. Mộc thần lấy ra lọ thuốc, đưa cho anh.
Sau khi uống thuốc, Mỹ Duyên cũng đã tỉnh lại. Thanh Thành dập đầu cảm tạ Mộc thần.
- Đa tạ tiểu thư!
Ngọc Linh lại xoa đầu anh, nói rằng:
- Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, có phải rất thoải mái không?
Thanh Thành xúc động, bắt đầu khóc. Anh ôm lấy chân của Ngọc Linh, thút thít rất nhỏ. Giống như một đứa trẻ đã làm được điều mình mong muốn lâu nay. Ngọc Linh an ủi anh, dịu dàng nói:
- Ngoan! Không sao rồi! Ngươi đã làm rất tốt.
Ba người họ rời đi, để lại một Quách phủ tan hoang. Từ nay về sau, người Quách gia không còn tác quai tác quái được nữa.