Dọc đường đi tới đây, hiệu trưởng đã nói cho họ biết Mộc gia này chứa đựng cái gì. Nghĩ cũng không dám nghĩ tới mà hai tên phá hoại này lại dám trêu vào, làm cho ông tức chết. Lần này có trời xuống cũng không cứu nổi hai người họ.
Long Quân và Ngọc Linh đi vào. Anh để cô ngồi lên cái ghế gia chủ, còn mình thì đứng bên cạnh. Đại Vỹ và Tiểu Lệ đi theo phía sau, nhìn thấy hai thầy giáo, cô bé liền chỉ tay vào họ:
- Công tử! Chính là hai người này tấn công em và anh Đại Vỹ ở ngoài đường lớn.
- Ồ.
Long Quân nhìn qua, giọng nói anh âm lãnh. Hiệu trưởng Tôn run nhẹ, đi đến chắp tay cung kính.
- Long Quân đại nhân! Hai kẻ này có mắt như mù, lại dám tấn công hai vị đây. Đúng là tội đáng chết. Lão đã đem họ đến để cho đại nhân trừng trị.
Ánh mắt Long Quân chuyển tới trên người hai vị thầy giáo. Bọn họ lập tức cảm nhận được uy áp mạnh mẽ, đến thở cũng không nổi, mồ hôi ròng rã.
Hiệu trưởng Tôn nắm áo hai người lôi đến phía trước. Nhìn thấy ác ma đứng đó, ánh mắt tỏa ra sát khí khiến họ sợ hãi ôm lấy chân lão Tôn.
- Hiệu trưởng Tôn, chúng tôi sai rồi!
- Cầu xin ông cứu chúng tôi đi!
Lão Tôn không niệm tình cũ, thẳng chân đá bọn họ ra.
- Các ngươi gây họa thì tự mà chịu, đừng có lôi ta vào! Tránh ra!
Hai thầy giáo quỳ rụp xuống, dập đầu cầu xin đại nhân tha mạng. Long Quân nhìn thấy bọn họ mà ngứa mắt, quay sang hỏi Mộc thần, giọng nói lại chuyển đổi ấm áp lạ thường:
- Nàng xem, nên giải quyết như thế nào?
Ngọc Linh nghĩ ngợi một lúc, nói rằng:
- Mộc gia chúng ta vẫn còn thiếu người quét dọn, hay để bọn họ làm đi.
Long Quân cười nhẹ, gật đầu:
- Được. Nghe theo nàng!
Nhìn lại đám người kia, thái độ Long Quân thay đổi hẳn, lập tức hầm hừ:
- Nàng ta là Mộc gia chủ, nhân từ không giết các ngươi. Bắt đầu từ ngày hôm nay, các ngươi sẽ làm hạ nhân trong phủ.
Hai người họ mừng rỡ lập tức dập đầu:
- Đa tạ đại nhân không giết!
- Đa tạ Mộc tiểu thư!
Long Quân vung tay ra, xuất hiện hai nhóm lửa nhỏ nhập vào trên đỉnh đầu họ. Anh nói:
- Ta đã hạ cấm chú lên người các ngươi. Chỉ cần có ý nghĩ phản bội lại Mộc gia sẽ bị yêu hỏa thiêu đốt đến tận linh hồn.
Hai người họ sợ hãi, dập đầu lia lịa.
- Chúng tôi không dám!
- Có chết cũng không dám!
Long Quân quay qua bên đây, bảo:
- Đại Vỹ, Tiểu Lệ. Các ngươi dắt họ xuống dưới bếp, bắt đầu làm việc.
- Dạ!
Đại Vỹ và Tiểu Lệ cúi đầu vâng lời, kêu hai người kia đi theo mình ra phía sau hậu viện. Tiểu Lệ hí hửng cười cười, công tử nhà bọn họ không ngờ lợi hại như thế. Chỉ nói mấy câu thì bọn họ đã sở đến muốn chết.
Họ rời đi rồi, Long Quân lại nhìn lão Tôn.
- Hiệu trưởng Tôn, ông quản lý người như vậy sao?
Lão Tôn lau mồ hôi, thưa:
- Đại nhân, là lão không tốt! Tất cả là lỗi của lão. Để chuộc tội, lão có đem theo một món quà dâng lên, mong đại nhân giơ cao đánh khẽ.
Ông móc ra một hộp gỗ nhỏ, đưa đến tận tay. Bên trong có chứa một viên đan dược có thể thăng cấp tu vi, Long Quân nhìn thấy liền gật đầu hài lòng.
- Nếu ông đã nhận sai thì ta không trách nữa. Hai đứa trẻ mới đi ra tên là Đại Vỹ và Tiểu Lệ. Ta muốn tiến cử họ vào trường của ông đi học. Phải đích thân ông nhận làm đồ đệ. Có được không?
Hiệu trưởng Tôn lập tức vui mừng, mặt mày nở hoa:
- Được! Dĩ nhiên là được! Được nhận người của đại nhân làm học trò, lão vô cùng vui mừng. Đại nhân không cần lo lắng, lão sẽ sắp xếp ổn thỏa.
- Vậy thì phải cảm ơn ông rồi!
- Không dám không dám. Vậy lão xin phép cáo lui, sẽ thông báo ngày nhập học đến phủ sau.
- Đi thông thả!
Hiệu trưởng tôn cúi người, vừa bước ra khỏi bậc thềm chính sảnh, ông chạy như bay ra khỏi Mộc gia, không dám ngoảnh lại.
Ngọc Linh nhìn thấy cảnh này, không kìm được bật cười thành tiếng. Long Quân quay sang, thấy Ngọc Linh cười, trong lòng anh vui vẻ lạ thường.
Long Quân lấy tay trống lên ghế, áp sát mặt tới hỏi:
- Nàng thấy ta giải quyết như vậy, có hài lòng không?
Ngọc Linh gật đầu hai cái. Anh vẫn chưa chịu, chờ cô nói lời khen ngợi. Khuôn mặt của Long Quân đưa đến gần như vậy, đường nét đẹp đẽ vô cùng rõ ràng.
Ngọc Linh choàng hai tay lên cổ anh, kéo Long Quân đến gần hơn nữa, sau đó rất nhẹ nhàng hôn lên má anh.
- Rất tốt!
Long Quân thất thần tròn xoe mắt, mùi hương của Ngọc Linh nồng nàn bên mũi. Khuôn mặt anh hình như có chút xấu hổ, bắt đầu ửng hồng.
Đến khi Mộc thần rời đi, mà anh vẫn còn đứng đó cười tủm tỉm một mình. Ám vệ Thanh Thành đứng từ xa nhìn thấy cảnh này, rùng mình một cái, lại không dám tin đó là chủ tử của mình.