Tiểu Lệ bị cảnh tượng dọa đến mặt trắng bệch, tiếp theo đã khóc hu hu. Lê Tần liền một mạch chạy đi tìm thầy thuốc, Mộc gia trước sau nhốn nháo thành bầy.
Động tĩnh xảy ra ở rừng U Minh quá lớn, chỉ chốc lát đã truyền khắp nơi. Lão thái hoàng đế Nguyễn Cẩn nghe tin Mộc thần gặp nạn, nóng lòng lệnh cho các thái y giỏi nhất trong triều mau chạy đến chữa trị, còn đặc biệt mở quốc khố, lục hết những loại nhân sâm dược liệu ngàn năm đem đến Mộc phủ. Thái tử Nguyễn Tích và tam hoàng tử Nguyễn Thuận cũng đòi đi theo.
Còn có Tôn hiệu trưởng của trường học Trần Hưng đến hỏi thăm, gia đình lão Lý cùng Kim Chi cũng có mặt.
Trước sân Mộc gia nháo nhào một phen, đều bị Lê Tần và Đại Vỹ đuổi khéo về hết.
...
Long Quân ngồi ở bên cạnh giường, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Ngọc Linh, nhìn cô rất lâu. Xung quanh cô lúc này có vô vàn đốm sáng vây quanh, rực rỡ, đẹp đẽ. Mùi hương của cô bay trong không khí, thơm đến mê hoặc.
Lê Dung đứng ngoài cửa phòng, gõ cốc cốc.
- Công tử, có hai gốc dược liệu ngàn năm được gửi tới. Ngài xem có thể nấu cho tiểu thư dùng không?
Long Quân nghĩ nghĩ, rồi nói.
- Không cần đâu, ngươi đem sắc cho Thành Thành uống đi.
- Dạ!
Lê Dung rời đi, Long Quân lại tiếp tục nhìn ngắm Ngọc Linh. Bản thân cô chính là cây thuốc bổ tồn tại hơn triệu năm, còn cần mấy cây cỏ dại ngàn năm làm gì. Chỉ là bây giờ cô đi vào trạng thái ngủ say để tự hồi phục bản thể, không biết qua bao lâu mới có thể tỉnh lại.
Long Quân khẽ hôn vào bàn tay mềm mại của cô, ánh mắt đau lòng, nói.
- Ngọc Linh, nàng đã nói sẽ không sao! Ta tin nàng, chờ nàng tỉnh lại.
Tây viện...
Phòng nhỏ của Đại Vỹ thật sự đông đúc, Tiểu Lệ đứng ở một góc cửa, vẫn không ngừng hức hức, hai mắt sớm đã sưng lên. Đại Vỹ đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ đầu cô.
Thanh Thành nằm ở trên giường, trước ngực chi chít vết thương, máu thịt lẫn lộn. Mỹ Duyên lại bưng ra một chậu máu, bàn tay cũng run rẩy không kém. Lần đầu tiên cô thấy vết thương sâu đến như vậy, mặt mày cũng tái xanh.
Mọi người đứng ở trong phòng, ai cũng lo lắng cho cậu ta. Phải là người bình thường bị thương như thế, sớm đã chết rồi.
Sau khi thái y cắt đi mấy phần thịt nát, ông ta hơ cây kim nhỏ, chuẩn bị may vết thương cho cậu.
Tuyết Lang đứng ở cuối giường, không ngừng truyền sinh khí vào người Thanh Thành. Anh chỉ sợ mình ngừng tay, Thanh Thành sẽ chết mất.
Sau mấy canh giờ, Thanh Thành cũng được băng bó cho nằm xuống. Khí huyết đỡ hơn vài phần, Tuyết Lang mới thu sinh khí lại.
Chỉ là từ đầu tới cuối người cậu ta không có phản ứng. Hơi thở của cậu rất yếu, tựa hồ như có như không. Nói tới bắt mạch, các thái y đều lắc đầu thở dài. Không gian cũng trở nên ảm đạm vô cùng.
Tiểu Lệ lúc này đi đến, nắm lấy bàn tay của Thanh Thành, lòng đau như cắt.
Lê thái y đi đến trước mặt Đại Vỹ nói rằng.
- Chỉ mong kỳ tích xảy ra, nếu không, cậu ta sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Nếu là người khác e là đã sớm chết rồi. Thể chất cậu ta đặc biệt, nhưng mất máu quá nhiều, xương cốt vỡ vụn, haiz...
Tiểu Lệ hoang mang quay lại nhìn ông ta.
- Anh ấy không thể chết! Thái y, ông nhất định có cách cứu người đúng không?
Lê thái y nghỉ ngợi một chút, rồi nói.
- Cách thì có! Nhưng mà...
Ông ta dừng lại, Đại Vỹ sốt ruột hỏi ông.
- Ngài mau nói đi!
Ông ta gật gù, đáp.
- Hoàn sinh đan! Được luyện chế từ cây thiết thủy, rễ cây tu la và hạt thạch nhãn. Rất tiếc, mấy loại dược liệu quý hiếm này dường như đã biến mất. Đã rất lâu rồi không còn ai thấy nó nữa.
Mấy người họ nhìn nhau, cảm thấy bất lực. Tuyết Lang chợt nhớ ra gì đó, liền nói.
- Dường như ở nhà kho trong Mộc phủ có một thứ gọi là rễ cây tu la.
Đám người kinh ngạc nhìn Tuyết Lang.
- Thật sao?
Lê thái y gật gù, nói.
- Nếu vậy thì chỉ cần tìm được hai loại dược liệu còn lại. Lúc đó ta sẽ mời tới luyện đan sư giúp các người luyện hoàn sinh đan!
Đại Vỹ liền vui vẻ đáp.
- Làm phiền Lê thái y rồi!
- Vậy lão xin phép cáo từ.
Mỹ Duyên ở một bên liền đi theo.
- Để tôi tiễn đại nhân.
Lê Dung bưng chén thuốc đi vào, bước qua Lê thái y còn cúi đầu chào ông một cái.
- Tiểu Lệ, ta sắc thuốc xong rồi!
Tiểu Lệ đón lấy chén thuốc, gật đầu.
- Đa tạ!
Lê Dung nhìn Thanh Thành trên giường, mặt trắng bệch không có sức sống, trong lòng cũng khó chịu. Nhìn Tiểu Lệ tiều tụy, liền an ủi cô.
- Thanh Thành sẽ mau chóng khỏe lại thôi! Anh ấy mạnh như vậy mà! Tiểu Lệ, em phải phấn chấn lên.
- Dạ.
Lê Tần lúc này đi vào, nói với Đại Vỹ.
- Hiệu trưởng Tôn quay lại rồi. Ông ta nói muốn gặp anh và Tiểu Lệ.
Đại Vỹ gật đầu, gọi.
- Tiểu Lệ, mau đi với anh.
Tiểu Lệ rất hiểu chuyện, đưa chén thuốc cho Lê Dung, nhờ cô trông nom giúp. Hai người rời đi, Tuyết Lang cũng đi qua bên kia xem Mộc thần thế nào.
...
Hiệu trưởng Tôn ngồi ở phòng khách đợi, hai đứa trẻ đi vào cúi đầu.
- Sư phụ, chúng con tới rồi!
Lão vui mừng, đi tới kéo hai đứa lại.
- Ta có chuyện quan trọng nói với hai con. Nào, mau ngồi xuống đi.
Đợi họ ổn định xong, ông từ tốn nói rằng.
- Nửa tháng sau, ở đế quốc chúng ta và các nước lân cận có tổ chức một lễ hội thường niên. Mỗi nước sẽ cử ra học viên để thi đấu. Nghe nói năm nay quán quân sẽ nhận được phần thưởng vô cùng quý giá, ngoài vàng bạc châu báu, còn có một nhánh cây linh dược quý hiếm gọi là thiết thủy.
Hai người nghe xong, kinh ngạc nhìn nhau, lão nói tiếp.
- Tuy ta là sư phụ, nhưng lại chưa truyền thụ tuyệt học gì cho các con. Trong nửa tháng này, ta muốn bù đắp cho hai đứa. Sắp tới lại mong các con cố gắng vì học viện, vì đất nước mà đem về vinh quang.
Anh em Đại Vỹ đứng dậy, chắp tay vui mừng nói.
- Chúng con sẽ cố gắng hết sức!
Lão cười khà khà, vuốt tròm râu bạc.
- Tốt, hiện tại các con mau thu dọn đến học viện cùng ta.
- Dạ!
Xem ra việc chữa trị cho Thanh Thành lại có nhiều hơn một tia hy vọng. Trước mắt đã nhìn thấy hai loại thảo dược. Ông trời nhất định sẽ không phụ lòng người.