• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần tướng hầm hừ, giọng nói của ông ta mang theo lực lượng, muốn đề ép đám người ma cung.

Binh lính phía sau quả nhiên nghiêng ngả, lợp bợp té xuống. Bọn họ chỉ là những người bình thường, tu vi không cao, dĩ nhiên không chịu nổi áp lực mạnh mẽ như vậy.

Cẩm Hồng và Tiểu Hồ khi nãy có đánh với Yểm hậu, đã mang trọng thương, chớp mắt cũng chịu không nổi một màn tra tấn như này.

Phượng Hoàng liền đỡ lấy Cẩm Hồng, giúp cô ổn định trạng thái một chút. Cẩm Hồng nhận được khí lực mạnh mẽ truyền qua, bình ổn lại nhìn Phượng Hoàng, ánh mắt cảm tạ.

Cô cảm giác như Phượng Hoàng tỷ đang rất quan tâm mình. Từ lúc bắt đầu trận chiến tới giờ, cô ấy không hề để cho Cẩm Hồng chịu thiệt thòi quá mức.

Phượng Hoàng tỷ thật sự xem cô ấy là hảo tỷ muội, mà bảo vệ chu toàn sao?

Tiểu Hồ ở bên kia cũng được Tuyết Lang cho vào lòng bao bọc lại.

Người trầm tư nhất vẫn là Long Quân. Mặt trời sắp mọc rồi, anh thật sự sợ Phượng Hoàng kia sẽ nói được làm được.

Người đàn ông trước mặt thực lực lại vượt xa cổ đế. Nếu như anh đoán không lầm, vậy ông ta phải đến từ tiên cung. Anh đánh lại không?

Long Quân siết chặt thanh mộc kiếm trên tay, vẫn muốn thử một phen. Đánh không lại, vẫn phải đánh. Không được dễ dàng bỏ cuộc như vậy.


Long Quân bình tĩnh cực kỳ, ánh mắt không hề dao động, nhìn không ra sự lo lắng nào. Anh không do dự lao thẳng về phía ông ta.

- Chính là do ta làm!

Phượng Hoàng liền lắc đầu, nghĩ không muốn cản hắn lại, nói một câu.

- Ngu xuẩn.

Ông ta nhìn Long Quân, không ngại đưa bàn tay đánh xuống, tưởng tượng như mình đập phải một con vật nhỏ bé. Dù có thần kiếm hỗ trợ, nhưng Long Quân vẫn bị một phát đánh bay không thể nghi ngờ.

- Chàng trai trẻ! Ta chính là thần tướng, ngươi chỉ là một bán tôn, cơ hội phi thăng còn chưa thấy đâu, nhưng ngươi lại muốn đối đầu với ta?

Long Quân xoay mình, đảo trở lại, hoàn hảo ở trên không trung chém thêm mấy kiếm.

- Đánh không được cũng phải đánh!

Thần tướng đưa tay lên đỡ bừa, thân thể của ông ta có khí canh hộ thể, đao kiếm bình thường không thể nào xâm nhập được.

Mấy vết kiếm nhỏ bé tưởng chừng không thể gây hại kia, không ngờ có thể xuyên qua canh khí hộ thể, cắt đứt da thịt của ông ta, tạo nên mấy đường trầy xước nhỏ.

- Ồ, có thể khiến nhục thân của ta bị thương, khá lắm!

Suy cho cùng vẫn chỉ là trầy xước nhỏ, không đáng kể. Chân mày Long Quân nhíu chặt, anh đã dùng tám phần lực, mà chỉ có thể gây ra mấy vết mèo cào?

Hơn nữa, đây lại là dùng thần khí, nếu như là binh khí bình thường, có khi chưa chém được đã gãy nát.

Mấy người ma cung hoang mang, đưa ánh mắt nhìn nhau. Trận chiến không cân sức này, bọn họ không dám nghĩ tới kết quả. Có thể thắng sao? Có cơ hội thắng nào không?

Không dám tưởng tượng ra.

Người khổng lồ kia bắt đầu phản công, hộ khí lại tăng thêm một phần, lúc này thanh mộc kiếm không thể nào đã thương được ông ta.

Thần tướng dùng tay không, mà vẫn có thể hạ được Long Quân.

Phút chốc, ma chủ bị đánh bay xuống đất. Nơi rơi xuống hõm một lỗ, đất đá nứt nẻ văng tung toé. Trên người anh đã xuất hiện nội thương, miệng cũng ọc ra máu tươi, muốn kìm lại cũng không được.

Mọi người lo lắng nhìn anh, nhưng anh đang chiến đấu, không thể chen vào khiến anh phân tâm.

Long Quân cứng rắn đứng thẳng lưng, lau vệt máu trên miệng, khuôn mặt không có biểu cảm lạ thường. Anh lại tiếp tục bay lên tấn công, cứ như vậy đã bị đánh đến mấy lần.

Cơ thể anh dưới đòn tấn công của thần tướng, rất nhanh đã không chịu nổi.

Cẩm Hồng liền nhót ruột, tay chân run lên, muốn chạy đến hỗ trợ. Phượng Hoàng liền kéo cô trở lại, nụ cười trên mặt biến mất.

- Em muốn chết sao? Long Quân hiện tại là bán tôn, vẫn không làm gì được, em đi lên chỉ có thêm ngáng đường.

Cẩm Hồng dĩ nhiên nghe hiểu. Nhưng trong lòng đã hoảng loạn, mắt hoe đỏ nhìn cô ta.

- Vậy em phải làm sao đây? Ngày ấy sắp chịu không được rồi!

Cẩm Hồng gấp đến độ như kiến bò trên lò lửa. Phượng Hoàng cũng phụ họa theo, cố tình nâng độ nguy hiểm lên.

- Đúng vậy, ta xem hắn không chịu nổi thêm ba lần nữa đâu. Không chừng sẽ chết thật đó!

Cẩm Hồng nghe xong càng thêm sợ hãi, tay chân luống cuống quay lại, nắm lấy vạt áo của Phượng Hoàng, thấp giọng năn nỉ.

- Phượng Hoàng tỷ, ta biết tỷ rất lợi hại. Coi như ta cầu xin tỷ, tỷ cứu chủ thượng nhà ta đi!

Khóe mắt của Cẩm Hồng long lanh đọng nước, trực chờ như muốn chảy ra tới nơi.

Phượng Hoàng nhìn cô, tâm không dao động, lại có chút thờ ơ, dứt khoát nói rằng.

- Sao ta phải cứu hắn chứ?

Cẩm Hồng liền khóc ròng, giữ chặt lấy tay Phượng Hoàng. Giọng nói cũng run run.

- Chủ thượng không thể chết được! Cầu xin tỷ, cứu ngài ấy đi. Ta nợ tỷ ân tình có được không?

Phượng Hoàng vẫn đứng thẳng lưng, không một chút lay động, còn nhìn đi hướng khác. truyện đam mỹ

Cẩm Hồng liền xoay tới trước mặt cô, không từ bỏ tiếp tục cầu khẩn. Một bộ đáng thương, ai nhìn cũng xót.

Lão Dần nhìn cô khóc lóc, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Ông đã nợ Phượng Hoàng một ân tình lớn, không lẽ bây giờ mặt dày đi qua, giống như Cẩm Hồng cầu xin cô ấy sao?

Vẫn là để Cẩm Hồng thuyết phục cô nương ấy xem thế nào đã.

Cẩm Hồng vừa loạn vừa bi thương, thật tình thật tâm mà khóc.

- Phượng Hoàng tỷ, cầu xin tỷ đó! Tỷ muốn gì ta cũng đồng ý hết! Chỉ cần tỷ muốn, chuyện gì ta cũng đồng ý!

Phượng Hoàng quay lại nhìn cô, giả bộ làm giá.

- Ta muốn gì cũng được sao?

Cẩm Hồng lập tức vui mừng, gật đầu lia lịa, trong mắt sáng lại một tia hi vọng.

- Phải phải! Tỷ muốn gì, ta cũng có thể làm cho tỷ? Cầu tỷ cứu chủ thượng.

Phượng Hoàng lập tức cười gian, như chỉ chờ có như vậy, liền không ngại nói thẳng.

- Ta muốn em. Làm người của ta!

- ...

Cẩm Hồng sững sờ, động tác cũng dừng lại. Tia sáng trong mắt cô dường như lập lòe, muốn vụt tắt.

Đây là muốn cô rời bỏ Long Quân sao? Anh ta là người cô yêu nhiều như vậy, sao có thể nói bỏ là bỏ? Nhưng mà tình huống trước mắt có cho cô lựa chọn không?

Phượng Hoàng đương nhiên biết cô đang nghĩ gì, lập tức nói một câu chấn động tâm lý.

- Một, em rời xa Long Quân, đi theo ta. Hai, em cứ đứng đây, nhìn hắn ta bị đánh chết đi.

Phượng Hoàng cố tình nhấn mạnh, thành công làm cho ý chí Cẩm Hồng lung lay.

Trong chốc lát, Cẩm Hồng không tài nào thích ứng được. Nơi cổ họng lại dâng trào một cái gì đó, khiến cô nghẹn ngào khó tả.

Nước mắt trong suốt, không tự chủ rơi liên tục. Thâm tâm Cẩm Hồng run rẩy từng đợt. Thật sự, phải rời xa ngài ấy sao? Không còn lựa chọn nào khác sao?

Long Quân một lần nữa bị đánh rơi xuống trước mặt cô. Bóng lưng của anh ta liêu xiêu, dường như một cơn gió cũng có thể thổi ngã.

Cô siết chặt bàn tay, siết đến nỗi bị móng tay đâm chảy máu. Rốt cuộc cũng quyết tâm.


- Phượng Hoàng tỷ, ta đồng ý! Cầu xin tỷ mau đi cứu chủ thượng đi!


Cẩm Hồng nói dứt câu, cõi lòng cũng như bị ai đó sẽ tan nát. Thật sự là đau đớn vô cùng.


Nhận được câu trả lời thỏa đáng, Phượng Hoàng liền thỏa mãn nở nụ cười vốn có.


- Được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK