- Anh ơi! Anh ơi!...
Cô run rẩy không ngừng, phun ra một ngụm máu tươi. Dưới đòn công kích của đấu sư, đấu sĩ như cô chịu thương tích không nhẹ. Rõ ràng cô đã bắn pháo hiệu rồi mà, tại sao hiệu trưởng Tôn vẫn chưa đến? Thời khắc này cô thật sự rất tuyệt vọng.
- Tiểu thư! Người đang ở đâu???
Tiểu Lệ loạng choạng, chân bước lùi lại. Một tên chạy đến, vung con đao sáng lóa, từ trên đầu bổ xuống. Mỹ Duyên ngồi ở bên kia, kinh hãi hét lên:
- Coi chừng!...
Thời khắc đó hiện lên trong mắt Tiểu Lệ vô cùng chậm chạp. Một bóng dáng vụt qua, đánh bay kẻ trước mặt, bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô xoay một vòng ổn định. Tiểu Lệ như bừng tỉnh, hai mắt tròn xe nhìn gương mặt phóng to trước mắt.
Tên kia bị đánh văng, chết ngay tại chỗ, dọa cho đám người phía sau một trận. Tiểu Lệ oà khóc:
- Thanh Thành! Anh trở về rồi!
Cô liên tục đập vào trước ngực của anh, khóc thét lên:
- Sao bây giờ anh mới trở về? Kim hổ chết rồi! Minh thúc chết rồi! Nguyên thúc cũng chết rồi! Còn Đại Vỹ, anh ấy...
Tiểu Lệ nghẹn ngào, không nói thêm được nữa, chỉ có thể gục mặt vào người anh khóc lớn. Thanh Thành bối rối, không biết dỗ dành thế nào, cảm xúc thể hiện không rõ.
- Đừng khóc! Đừng khóc! Là ta không đúng! Nên trở về sớm mới phải.
Hoả Ưng đậu trên nóc nhà nãy giờ bỗng nhiên kêu quác quác. Một khối băng nhọn lao tới xuyên qua cổ họng nó, Hoả Ưng ngã xuống đất mà chết. Đám sát thủ giật mình, nhìn quanh bốn phía.
Bóng người hắt xuống, trên cổng lớn Mộc gia có ba người đứng đó. Mộc thần nhìn tàn tích vừa xảy ra, hai mắt tức giận đỏ hoe.
- Chừa một tên, còn lại giết hết!
- Dạ!
Tuyết Lang nhận lệnh, nhón chân lên, giống như một tia sáng luồn lách qua đám người phía dưới. Lúc anh ta dừng lại thì bọn chúng cũng ngã xuống chết, trên người còn lưu vết băng đông. Tên còn lại định bỏ chạy, Tiểu Hồ bung đuôi của mình dài ra, trói chặt hắn.
Tiểu Lệ nhìn thấy Mộc thần trở về, trong lòng xúc động. Cơ thể đau đớn, không thể trụ thêm nữa, ý thức mơ hồ thiếp đi.
- Tiểu Lệ! Tiểu Lệ! Tiểu thư, người mau đến xem!
Thanh Thành ôm cô bé trong tay, thấy cô ngất đi, lo lắng lay gọi. Anh nhìn Tiểu Lệ, thấy cả người rất nhiều thương tích, hình như đã cố gắng chiến đấu rất lâu.
...
Sáng hôm sau...
Động tĩnh của Mộc gia rất nhanh đã truyền ra. Mọi người đều nghi ngờ do công tử nhà thừa tướng Lê Dũng, và Ngọc Diệp chủ mưu.
Mộc thần ngồi ở chiếc ghế gia chủ, tay chống đầu, người ngã sang một bên, trạng thái suy tư. Hôm qua vì lo lắng cho huynh muội Đại Vỹ nên mới tăng tốc trở về. Nhờ cưỡi Tuyết Lang mà thời gian rút ngắn. Đến tối đó, họ từ xa đã nhìn thấy tín hiệu cầu cứu bay lên trời. Cô đã ra lệnh cho mọi người tức tốc trở về, nhưng vẫn không kịp.
Hai thầy giáo cùng với Kim hổ đã chết rồi. Đại Vỹ thì suýt mất mạng, Tiểu Lệ bị thương nặng. Còn có cô gái tên Mỹ Duyên vẫn bình an.
- Mẹ!
Tuyết Lang và Tiểu Hồ đi vào bẩm báo:
- Kẻ ám sát đã khai ra rồi! Là Lê thừa tướng, cha của Lê Dũng ra chỉ thị!
Mộc thần nghĩ ngợi, điều động cao thủ như vậy, quả nhiên Lê Dũng không đủ sức, phải nhờ đến trưởng bối giúp đỡ. Bọn họ không để Mộc gia vào trong mắt rồi. Nếu đã như vậy, lần này cô sẽ chơi lớn, để cho cả nước Tinh Châu đều biết Mộc gia không dễ đụng.
Tiểu Hồ nói:
- Điện hạ, còn có một người đứng trước cửa tự xưng là hiệu trưởng Tôn muốn gặp ngài.
- Cho ông ta vào đi!
- Dạ!
Tiểu Hồ lắc mông, cái đuôi dài ra lao thẳng tới cửa cuốn lấy lão Tôn kéo vào. Ông ta hoảng sợ, tay chân run rẩy ngã xuống trước mặt Ngọc Linh.
- Hiệu trưởng Tôn tìm ta?
Khác với vẻ mặt ôn nhu thiện lương ngày trước. Mộc thần hiện tại âm lãnh, đôi mắt rét lạnh vô tình. Hiệu trưởng Tôn nuốt nước bọt, sau đó thưa:
- Mộc gia chủ! Tối hôm qua lão có nhìn thấy pháo hiệu cầu cứu mà lão tặng cho Tiểu Lệ. Lão lập tức đi đến ứng cứu, nào ngờ dọc đường bị người chặn lại bỏ thuốc mê, cho nên...
- Cho nên?
Giọng nói của Ngọc Linh bỗng trầm thấp lạ lùng, khiến người nghe tự nhiên thấy sợ. Lão Tôn đổ mồ hôi không ngừng, đưa tay áo lên chấm chấm lau.
Ngọc Linh chậm chạp hỏi:
- Là kẻ nào to gan? Dám chặn đường hiệu trưởng Tôn chứ?
Tiểu Hồ nhìn Tuyết Lang, cảm thấy hôm nay điện hạ thật đáng sợ.
Phía sau hậu viện...
Trong phòng của Tiểu Lệ. Cô bé nằm ở trên giường, vẫn miên man ngủ chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Đại Vỹ nói với Thanh Thành:
- Ta đã bình phục rồi! Sao Tiểu Lệ tới giờ vẫn chưa tỉnh chứ?
Thanh Thành đáp:
- Có lẽ bị đã kích nặng quá. Lúc đó Tiểu Lệ chưa biết anh vẫn còn sống. Em ấy khóc nhiều lắm.
- Vậy sao!
Đại Vỹ đau lòng nhìn em gái, chuyện xảy ra quá đột ngột, Tểu Lệ không tiếp thu nổi. Trước đó vẫn còn vui vẻ cùng ăn mâm cơm gia đình, sau thì người sống kẻ chết. Đại Vỹ thở dài một hơi, Thanh Thành nhìn anh, rồi đi đến bên giường, nói:
- Tôi sẽ cố gắng giúp em ấy mau tỉnh lại!
Anh xòe bàn tay, áp lên trán Tiểu Lệ, rót linh lực của mình vào. Đại Vỹ vui vẻ nhìn anh:
- Làm phiền cậu rồi! Vậy tôi xuống bếp phụ Mỹ Duyên một chút.
- Được!
Đại Vỹ đóng cửa phòng lại, Thanh Thành mới ngồi xuống bên giường, mắt nhìn Tiểu Lệ không rời. Nhớ lại lúc cô vừa khóc vừa đấm vào ngực anh. Thanh Thành có chút đau lòng, nhìn thấy cô hoạt bát vui tươi quen rồi. Đột nhiên khóc nhiều như vậy làm cho lòng anh khó chịu.
Đại Vỹ đi xuống dưới bếp, nhìn thấy Mỹ Duyên đang thẫn thờ quạt lửa. Nồi nước đã nấu sôi rồi, mà cô vẫn chưa bỏ rau củ vào.
- Mỹ Duyên, cô không sao chứ?
Cô ta giật mình, bỏ quạt xuống, lập tức cầm lấy đĩa thịt cho vào nồi. Nước sôi bắn vào tay cô, Mỹ Duyên giật mình. Đại Vỹ vội vã đi đến, cầm lấy tay cô xuýt xoa, thổi phù phù.
- Cô cẩn thận một chút chứ? Bị bỏng rồi!
Mỹ Duyên giật tay lại, ngượng ngùng nói:
- Tôi không sao! Không sao!
Đại Vỹ gãi đầu, hắng giọng một tiếng:
- Xin lỗi! Tôi không cố ý!
Mỹ Duyên quay mặt đi, bắt đầu nêm nếm nước canh. Đại Vỹ nhìn cô, hỏi:
- Mỹ Duyên à! Cô có chỗ nào không khỏe sao?
Cô ta dừng tay lại một chút, sau đó nói rất nhỏ:
- Xin lỗi!
Đại Vỹ ngạc nhiên, lại hỏi:
- Tại sao cô phải xin lỗi?
Mỹ Duyên hai mắt đỏ hoe, quay lại nhìn anh:
- Chuyện tối hôm qua, tôi không thể làm gì cả! Tôi không thể giúp được gì cho mọi người, tôi thật vô dụng!
Đại Vỹ nghe như vậy, liền cảm thông, bảo:
- Đó không phải lỗi của cô! Đừng tự trách mình như vậy, cô đã làm rất tốt rồi!
Mỹ Duyên lau nước mắt, anh nói tiếp:
- Ngược lại là tôi, không bảo vệ an toàn cho mọi người! Tôi thật đáng trách!
Mỹ Duyên ngước lên nhìn anh, lắc đầu nói:
- Không phải đâu! Anh rất tài giỏi! Tôi ước mình giống như anh còn không được!
Đại Vỹ cười nhạt, bảo:
- Vậy cô cũng đừng tự trách mình nữa, chuyện đã qua rồi. Nào, tôi phụ cô nấu cơm.
- Được!
Mỹ Duyên nhìn anh một lúc, sau đó nghiêng đầu cười.
Trong giấc mơ, Tiểu Lệ lại chứng kiến cảnh tượng đẫm máu vừa xảy ra. Đại Vỹ bị một tên bịt mặt đâm chết, cô sợ hãi khóc không ngừng. Khắp nơi toàn là máu, còn có xác chết của Kim hổ và hai vị thầy giáo. Đại Vỹ toàn thân bị thương, nhìn cô xót xa. Tiểu Lệ chạy tới ôm lấy anh, gào lên:
- Anh ơi!...
Thanh Thành tròn mắt ngạc nhiên, cơ thể bất động. Đang truyền linh lực cho Tiểu Lệ, cô đột nhiên bật dậy ôm lấy anh còn hét lớn "anh ơi".
Cô bé lại khóc, ôm người ở trước mặt vùi đầu vào ngực anh ta. Thanh Thành muốn đẩy cô ra, Tiểu Lệ càng siết chặt hơn.
- Anh ơi đừng bỏ em mà! Đừng xô em ra mà! Hu hu...
Thanh Thành lúng túng, sau đó vỗ vai cô, dịu dàng nói:
- Tiểu Lệ đừng khóc! Đại Vỹ vẫn chưa chết!
Tiểu Lệ nghe được, theo phản xạ ngước lên nhìn. Đập vào mắt cô là khuôn mặt phóng đại của Thanh Thành, cô đột nhiên nhớ ra Đại Vỹ không có ốm như vậy. Lập tức xấu hổ đá Thanh Thành một cái, lấy mền phủ lên người.
- A....
Thanh Thành bị té khỏi giường, oan ức quay lại nhìn cô. Lại thấy Tiểu Lệ hai mắt long lanh, nhìn anh như kẻ xấu.
- Có chuyện gì vậy?
Đại Vỹ nghe động tĩnh, vội vã xô cửa vào. Thanh Thành kêu khổ ở trong lòng, không biết Đại Vỹ có hiểu lầm hay không. Nhìn thấy anh ta, Tiểu Lệ oà lên:
- Anh ơi! Em sợ lắm! Anh ơi!
Đại Vỹ chạy tới, ôm đầu em gái vào ngực mình, suýt xoa nói:
- Không sao! Không sao! Anh ở đây rồi!
Thanh Thành đứng im bất động, không dám lên tiếng. Đại Vỹ tươi cười nhìn anh:
- Cảm ơn cậu Thanh Thành! Nhờ cậu mà em ấy tỉnh lại rồi!
Thành thành liền thở ra nhẹ nhõm, ừ một tiếng. Tiểu Lệ len lén nhìn anh ta.