• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Quân đứng ở trước mặt Mộc thần, khuôn mặt biểu cảm xúc động, hai mắt đỏ hoe, muốn đến gần ôm cô nhưng lại không dám.

Ngọc Linh quay sang nói với Đại Vỹ và Tiểu Lệ đi ra phía sau hậu viện, chọn lấy hai căn phòng dọn dẹp mà ở.Hai anh em vâng dạ nhanh chân rời đi, nhường chỗ cho họ nói chuyện.

Mộc thần nhìn Long Quân, quan sát một chút rồi hỏi anh:

- Nhớ ta rồi phải không?

Long Quân gật đầu hai cái, không nói lên lời. Ngọc Linh nghiêng đầu cười:

- Nhìn xem, ngươi lại lớn lên không ít rồi!

Ngọc Linh tiến lên trước, dùng tay xoa đầu anh ta. Mùi hương ở trên người cô lan tỏa, Long Quân không kìm được giang rộng tay ôm chặt cô vào trong lòng, im lặng rất lâu không nói gì.

Ngọc Linh đẩy anh ra, sau đó hỏi:


- Long Quân, khí tức của ngươi thay đổi rồi! Có chuyện gì xảy ra sao?

Long Quân nắm tay cô kéo vào bên trong:

- Nào, vào đây, để ta kể cho cô nghe!

Họ vào chính sảnh, Long Quân kể lại câu chuyện mình đi báo thù cho cô. Giết hết 10 vị tôn giả, uy phong bốn bể. Tên tuổi của anh bây giờ được các quốc gia ghi vào sử sách, chỉ cần nghe danh đã sợ.

Ngọc Linh nghe xong không khỏi xúc động. Vì cô mà Long Quân không màng tính mạng, một thân một mình lại dám đi báo thù, thậm chí còn nhập ma nữa. Khoảng thời gian không có cô bên cạnh, chắc là anh cô đơn lắm.

Mộc thần hỏi anh, bản thân đi náo loạn như vậy, không có người của thiên ngoại giới xuống hỏi tội hay sao? Long Quân liền nói không có.

Ngọc Linh vốn không tin, nhưng anh không muốn nói thì cô cũng không ép hỏi.

Thực ra là có hai lần, anh lại giấu đi. Bọn họ đi xuống chưa kịp hỏi tội thì bị anh chém chết rồi. Từ lúc nhập ma, tu vi của Long Quân không ngừng tăng tiến, đã bỏ lại Mộc thần một khoảng cách xa.

Ngọc Linh giới thiệu Đại Vỹ và Tiểu Lệ với Long Quân, nói rằng đưa họ đến đây để đăng ký vào trường Trần Hưng đi học. Vì không có chỗ ở, cho nên bắt đầu từ hôm nay, sẽ cho họ ở đây.

Còn nói với anh quả mộc là giả, tách ra từ một nhánh cây đại thụ hóa thành mà thôi. Long Quân nói mình đã biết lâu rồi, cho nên mới chờ đợi cô như vậy.

Họ làm quen với nhau, trò chuyện tới gần tối, Long Quân nói bên ngoài có một tửu lâu rất lớn, để ăn mừng, tối nay bốn người chúng ta sẽ cùng tới đó.

Quán nhậu vô cùng lớn, Đại Vỹ và Tiểu Lệ choáng ngợp luôn. Mọi thứ ở đây đều hoa lệ xinh đẹp. Đèn lồng thắp sáng, người ra vào liên tục. Long Quân dẫn bọn họ lên lầu hai, kêu những món ăn đắt tiền và loại rượu ngon nhất.

Đại Vỹ và Tiểu Lệ đứng một bên, Ngọc Linh lệnh cho họ ngồi xuống dùng bữa, cả hai mới dám ngồi.

Sau đó họ ôn lại chuyện cũ, nói nói cười cười vô cùng vui vẻ.

Dưới lầu có một nhóm người đi vào, khí thế hùng hậu, chủ quán lập tức ra đón tiếp, dẫn họ lên lầu hai.

Trong đó có vị hoàng tử, một công tử nhà thừa tướng, cùng với tiểu thư con nhà quan. Cận vệ đi theo là một cao thủ, còn đám lính thì ở bên dưới.

Không ai dám lại gần họ còn tự khắc nhường chỗ, tránh đường.

Bọn họ trò chuyện, nhưng cứ một lúc lại quay qua bên kia nhìn. Ở bên kia có một nam một nữ khí chất bất phàm, thu hút ánh nhìn của ba người họ.

Cô gái trong số họ tên là Ngọc Diệp, cô rót đầy một ly rượu, hướng đến bàn bên kia làm quen. Không ngờ bị từ chối, Ngọc Diệp hổ thẹn nói:

- Các vị! Ta tên là Ngọc Diệp, võ sĩ cấp 7, không biết có thể làm quen hay không?

Long Quân và Mộc thần không thèm đếm xỉa. Tiếp tục nói chuyện, xem như không thấy gì.

Tiểu lệ đứng lên chặn trước mặt của Ngọc Diệp, bảo:

- Tiểu thư nhà tôi không muốn làm quen với cô. Mời cô về chỗ cho.

Ngọc Diệp siết chặt tay kiềm nén tức giận. Cô mới 18 tuổi đã là võ sĩ cấp 7, ở cái nước Tinh Châu này cũng được xem là thiên tài. Kết bạn với thiên tài ai mà không muốn, còn đám người này lại dám ngó lơ cô.

Hoàng tử và Lê Dũng đi đến nhìn tình hình. Lê Dũng xem thường nói:

- Làm bạn với chúng ta mà cũng không muốn? Đúng là có mắt như mù.

Hoàng tử liền chỉnh lời:

- Kết giao là tự nguyện. Nếu người ta đã không chịu thì nên quay về thôi.

Ngọc Diệp lại bướng bỉnh không chịu, chỉ tay vào Tiểu Lệ:

- Không được! Hoàng tử điện hạ xem, nô tì này lại không xem ta ra gì. Ta không thể nhịn được.

Tiểu Lệ liền hếch mặc lên nói:

- Đúng vậy đó! Tưởng mình là võ sĩ cấp 7 thì giỏi lắm sao?

Ngọc Diệp nghe xong, đánh cô bé một trưởng. Tiểu lệ dội ngược ra phía sau, liền nhìn ý kiến của Mộc thần. Thấy Ngọc Linh gật đầu, Tiểu Lệ mới bắt đầu đánh trả.

Hoàng tử và Lê Dũng lùi ra, để cho Ngọc Diệp trổ tài một chút. Họ không có ý định ngăn cản, chỉ đứng xem trò vui.

Ngọc Diệp vô cùng kiêu ngạo. Cô nghĩ rằng phải dạy cho Tiểu Lệ một bài học, chỉ là một nha hoàn mà dám lên tiếng với cô.

Chỉ sau 3 chiêu, Ngọc Diệp bị Tiểu Lệ hất văng. Cô ta lại không chịu thua, đánh thêm lần nữa, kết quả vẫn bị hạ gục. Ngọc Diệp cảm thấy nhục nhã, quay lại mít ướt với Lê Dũng.

- Người ta bị ức hiếp rồi nè. Anh còn đứng đó mà nhìn nữa.

Lê Dũng dìu cô ra phía sau. Chỉ vào mặt của Tiểu Lệ:

- Ngươi thật to gan. Chỉ là một nô tì mà lại dám thách thức với bọn ta.

Tiểu Lệ nghiêng đầu chỉ trích:

- Cô ta quá yếu, bị ta đánh bại. Bây giờ lại không phục sao?

Lê Dũng tiến lên, hầm hừ ra tay:

- Để ta dạy dỗ cho ngươi.

Lê Dũng bộc ra thực lực là võ sĩ cấp 9, bằng cấp với Tiểu Lệ. Nhưng kinh nghiệm thực chiến của Tiểu Lệ quá ít, sau vài đòn đã bị đánh bại.

Lê Dũng này cũng thật độc ác, đánh bại Tiểu Lệ xong liền đi tới muốn lấy mạng của cô. Đại Vỹ đứng một bên nãy giờ quan sát, thấy em gái gặp nguy, anh liền tiến lên đá vào Lê Dũng một cái, khiến Lê Dũng dăng ra bàn trà phía sau.

Hoàng tử không nhịn được, muốn đối đầu với Đại Vỹ. Ông cận vệ cản lại, cho rằng Đại Vỹ rất lợi hại, nên để ông đối phó.


Cận vệ tiến lên phía trước, vung tay múa máy, tạo thành vòng phép trên mặt đất. Một con linh thú cấp 7 liền hiện ra. Kim hổ vừa có mặt liền gầm lên, dọa cho xung quanh ai cũng sợ.


Mộc thần nhìn qua, thấy con hổ kia, trong mắt cô có chút dao động.


Cô gọi Đại Vỹ và Tiểu Lệ lui lại, không cần căng thẳng.


Ông cận vệ ra lệnh cho Kim hổ tiến lên, tấn công đám người ngồi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK