Thấy cô đến, hiệu trưởng Tôn cung kính cuối người một cái chào hỏi.
- Tiểu thư, lâu rồi không gặp!
Ngọc Linh cũng gật đầu đáp lại. Nguyễn Du đi tới trước mặt ông lão, chắp tay thưa.
- Thưa ông, con dẫn người tới rồi!
Ông Lão đi đến gần nhìn Ngọc Linh rất lâu, hai mắt bị sụp cũng mở lên hết cỡ. Ông xúc động, hai tay run run nói.
- Có phải là Mộc tỷ không?
Mọi người lấy làm kinh ngạc, sao ông có thể gọi cô gái bằng tuổi cháu mình là chị chứ. Ngọc Linh lại không nhớ ra, hỏi rằng.
- Ông là ai?
Giọng nói của ông run run, không giấu nỗi vui mừng.
- Là đệ! Là Nguyễn Cẩn đây! Hai trăm năm trước chị cùng ta thống nhất thiên hạ. Nước Tinh Châu này cũng do tỷ đặt tên, sao lại quên được?
Mọi người được một phen cả kinh. 200 năm trước cùng ông dẹp loạn đất nước, vậy chẳng phải nói cô bây giờ phải hơn 200 tuổi rồi? Vẫn còn trẻ trung xinh đẹp như vậy, có phải là người hay không?
Ngọc Linh nghiêng đầu, lục trong ký ức, sau đó cũng nhớ ra.
- Ta nhớ rồi! Lúc đó ngươi đến chiêu mộ ta gia nhập cùng các ngươi dẫn binh dẹp loạn? Năm đó xông pha 12 trận mặc? Đánh đâu thắng đó, còn bảo ta nghĩ ra một cái tên đặt cho đất nước này? Sao bây giờ lại già khụm rồi?
Ông lão thấy vậy càng vui mừng hơn, nói rằng.
- Cũng qua 200 năm rồi, đệ phải già thôi. Nhờ tu luyện tốt nên tuổi thọ mới kéo dài đến bây giờ. Không được thần thông quảng đại như tỷ, cứ mãi trẻ trung xinh đẹp.
Ngọc Linh che miệng cười sau đó đưa tay vỗ đầu ông.
- Đứa trẻ ngoan, lâu không gặp ta đã quên đệ luôn rồi!
Nguyễn Cẩn đau lòng, nét mặt già nua giận dỗi.
- Sao tỷ có thể nói quên đệ chứ? Hừ
Hai bọn họ không hề biết toàn cảnh này đã khiến cho những người xung quanh nhìn thấy há hốc mồm, thay vì người ông vỗ đầu cháu gái thì cháu gái lại xoa đầu ông? Nguyễn Cẩn nắm tay cô kéo đến trước mặt hoàng thượng.
- Tỷ xem, đây là con trai của đệ, đây là con dâu, đó là cháu nội đích tôn.
Ông chỉ từng người, theo thứ tự họ cuối người hành lễ, gọi cô một tiếng cô cô. Ngọc Linh liền bảo.
- Nghe thật già, cứ gọi ta là Mộc tỷ.
Bọn họ khó xử nhìn nhau, lại quay sang lão Cẩn, ông ta gật đầu.
- Được được! Cứ gọi là Mộc tỷ. Sau này các con thấy người cũng như thấy ta. Mộc tỷ có đòi lại giang sơn cũng phải hai tay dâng lên cho nàng.
Ngọc Linh kéo râu của lão, không vui nói.
- Lão già, ta không cần vùng đất nhỏ bé của đệ làm gì! Ta thích tự do tự tại hơn.
Nguyễn Cẩn he he cười, mấy đứa con sợ hãi lau mồ hôi. Thái tử Nguyễn Du trong lòng suy nghĩ phức tạp, ông nội của anh hiện giờ đã là võ tông cấp 7. Mộc thần chắc chắn thực lực sẽ còn mạnh hơn gấp nhiều lần.
Đình viện trên hồ sen lúc này...
Ánh trăng soi bóng nước, ánh đèn rọi xuống hồ. Thấp thoáng màu hồng của hoa sen đung đưa, hoà vào màn đêm. Tam hoàng tử Nguyễn Thuận kể chuyện trên trời dưới đất, tính tình cởi mở vui vẻ. Nguyễn Tích thì ít nói, chỉ muốn tiếp cận Lê Dung. Tuy nhiên Lê Dung lại trốn phía sau lưng Ngọc Diệp, cố tình tránh đi.
Lúc này, con gái của thượng thư Thu Thúy và chị dâu Lê Mai đi đến hành lễ với hai vị hoàng tử. Nhìn thấy bọn họ, Ngọc Diệp đã siết chặt nắm tay, trong mắt le lói một tia lửa phẫn hận, vẫn là cố gắng kìm nén lại. Chính hai người họ đã ức hiếp Kim Chi.
Nhìn thấy Lê Dung mặc bộ đồ mình đã đặt ở tiệm vải, Thu Thúy châm biếm nói.
- Cũng may bộ y phục này bị ta vứt bỏ. Nếu không mặc vào sẽ xấu xí giống như vậy.
Lê Dung tuy không hiểu, nhưng biết rằng Thu Thúy đang ghen ghét, cô nhẹ nhàng đáp.
- Đây là của tiểu thư tặng cho ta. Không biết trước kia như thế nào, nhưng bây giờ là của ta rồi. Cô muốn dành lại cũng không được.
Thu Thúy lườm, hếch cằm nói.
- Một bộ y phục rách nát, ai mà thèm dành chứ? Ngược lại người không ra gì, đang câu dẫn hôn phu của ta?
Nguyễn Thuận nghe không lọt tai, cậu nói rằng.
- Này! Nói năng đàng hoàng chút đi. Bọn ta đang trò chuyện, làm gì có ai câu dẫn ai như cô nói?
Thu Thúy cười mĩm chi, đắc ý.
- Tính ra thì ta cũng sắp trở thành chị dâu của tam hoàng tử rồi. Sao không bênh vực người nhà mà để ý người ngoài làm chi?
Nguyễn Thuận tức giận, quay sang nhìn Nguyễn Tích ai oán nói.
- Anh! Em không thích có một chị dâu đanh đá như thế. Sao có thể xứng với hoàng tộc chúng ta được?