Mùi thơm trên người Ngọc Linh bay phảng phất, cơ thể ấm nóng rõ ràng. Xung quanh tiểu thư còn tỏa ra linh quang diệu kỳ. Khuôn mặt ngọc ngà trắng sáng, đẹp như thần thánh.
Cô không có nhìn lầm, cũng không phải mơ. Chính xác là tiểu thư nhà cô.
Hai mắt Tiểu Lệ long lanh, dường như xúc động muốn khóc.
- Tiểu thư, người tỉnh lại rồi! Em rất vui mừng, tiểu thư!
- Đừng vội, về nhà rồi nói.
- Dạ!
Tiểu Lệ gật đầu. Có vẻ như tiểu thư vừa nhìn sơ qua đã biết cô có chuyện uất ức muốn kể. Rất nhanh đã trấn an cô bình tĩnh.
Mọi người đều nhìn thấy Ngọc Linh. Bọn họ mong chờ cô giúp đỡ một phen, chứ đám người ở trên đó phá đá đều đã mệt lả.
Ngọc Linh trầm tĩnh chìa tay ra, hô một tiếng.
- Nhưng!
Lạ thay, đất đá đang rơi xuống theo hiệu lệnh của cô liền dừng lại. Tiểu Lệ đứng bên cạnh trợn mắt kinh ngạc, còn có loại sức mạnh chi phối kiểu này sao?
Ai nấy đều lấy làm lạ, nhìn mấy mẫu đá vụn lơ lửng chuẩn bị chạm đất, vậy mà không hề rơi xuống.
- Hoa tán!
Vô vàn tảng đá lập tức đổi màu biến thành đỏ tươi diễm lệ, sau đó tan ra.
Đúng! Chính là tan ra. Biến thành những cánh hoa đỏ rực rơi trong gió.
Toàn bộ đất đá trong nháy mắt đều biến thành một biển hoa, cuộn vào không khí, bay là tà rơi xuống, nhẹ bỗng.
Có người không kìm được tò mò, đưa tay hứng lấy, quả thật là cánh hoa.
Nữ tử đứng trên không trung, tà áo bay phấp phơ, nghiêng người đón gió, cánh hoa đỏ bay xung quanh làm nền, nổi bật cô ở chính giữa.
Giống như tiên tử hạ phàm.
Người dân vui mừng khôn xiết, bọn họ thoát nạn rồi. Được một cô gái phất tay một cái cứu toàn bộ.
- Thoát nạn rồi!
- Chúng ta không sao nữa!
- Hoan hô!
Tiếng reo nhanh chóng truyền ra, vang vang, dội dội. Tất cả mọi nơi đều cao hứng la hét.
Nàng ta là ai? Lại có tài sắc kinh diễm như thế! Có thể một cái vung tay, biến tan những tảng đá mà bọn họ liều mạng đập vỡ? Thật là phi thường!
- Tiểu Lệ, có sao không?
- Không sao!
Bạch hổ liền đi tới, để cho Tiểu Lệ và điện hạ ngồi trên lưng. Mấy người rất nhanh đã đáp xuống mặt đất.
Người dân liền đổ xô tới, quỳ lạy ở dưới chân mấy người họ, dập đầu lia lịa.
- Thánh nữ hiển linh cứu giúp chúng tôi!
- Đội ơn thánh nữ!
Ngọc Linh nhìn bọn họ, lắc đầu nói rằng.
- Ta không phải thánh nữ! Ta Là quận chủ của Mộc gia!
Bọn họ nghe xong, nhìn nhau. Sau đó vẫn không thay đổi thái độ, cung kính, tạ ơn.
- Đa tạ quận chủ cứu giúp chúng tôi!
- Quận chủ vạn tuế!
Ngọc Linh không được tự nhiên khi thấy mọi người vây quanh mình nhiều như vậy, cô xua tay nói rằng.
- Các người ai về nhà đấy đi, ta còn có chuyện xử lý!
- Quận chủ đi thong thả!
Mấy người họ liền trở về Mộc phủ. Kim Chi và Lê Dung nhìn thấy cô trở về, không có gì mừng hơn, thiếu điều muốn nhào đến ôm chặt lấy cô.
Đại Vỹ và Lê Tần cũng vừa kịp lúc trở lại.
Ngọc Linh một mạch sai bước chân dài đi đến chính sảnh.
- Đi!
Cô chỉ nói một tiếng, mọi người lập tức đi theo phía sau.
Ngọc Linh vuốt ve quan tài, nhìn khuôn mặt Ngọc Diệp trắng bạch, trong lòng không khỏi chua xót.
Mới ngày nào ta đây là tiểu thư kiêu ngạo, bị cha mẹ hắt hủi, vì muốn giúp Kim Chi mà không ngại thề độc một đời trung thành với Mộc gia.
Tuy cô sống lâu, trải qua nhiều sinh ly tử biệt, nhưng vẫn là đau lòng không nói lên được.
Ngọc Diệp, vất vả cho em rồi.
Mỹ Duyên dâng trà để trên bàn, sau đó lui xuống. Mọi người đứng bên dưới nhìn nhất cử nhất động của Ngọc Linh. Chỉ thấy tiểu thư bọn họ điềm tĩnh uống trà.
Sau khi Lê Tần kể xong những chuyện xảy ra mấy ngày nay. Chính là Ngọc Diệp lo toan từ trên xuống dưới, một tay chỉ đạo trong phủ, cũng không tiếc hy sinh.
Ngọc Linh nhìn quan tài, ánh mắt càng buồn bã. Mấy người Tiểu Lệ cũng khóc một lúc, nhưng không dám nháo ở trước mặt cô.
- Kim Chi, em trở về nói với phụ mẫu một tiếng. Để bọn họ nhìn mặt Ngọc Diệp lần cuối đi.
- Dạ!
Kim Chi lau nước mắt, lập tức vâng lời quay mặt rời đi.
- Đại Vỹ, có điểm gì bất thường, mau nói!
Đại vĩ liền lấy trong áo ra một tờ giấy dâng lên cho cô.
- Thuộc hạ phát hiện mật thư, được xét từ trên người thích khách.
Ngọc Linh nhìn thoáng qua, trên thư ghi rõ là binh bộ thượng thư yêu cầu sát thủ đi giết người, trả thù lao rất cao.
- Đại Vỹ, ngươi nói đây là chứng cứ, thượng thư đích thị là kẻ đầu sỏ?
- Thuộc hạ nghĩ như vậy!
Ngọc Linh bình tĩnh, lại uống một ngụm trà.
- Thứ quan trọng như thế này, để ở trong người? Khi bị bắt được cũng dễ dàng tìm ra, đây là cố tình để lại chứng cứ?
Nếu là chứng cứ qua lại, một khi đối phương nhận được thì phải hủy bỏ. Tránh lưu lại vết tích. Còn ở đây giống như là cố tình phơi bày ra.
Mọi người hoang mang nhìn nhau. Lê Tần tiến đến một bước.
- Ý của tiểu thư là, có người giá họa cho thượng thư phủ, khiến cho chúng ta và họ đối đầu?
- Thông minh lắm! Đại Vỹ, Lê Tần, lệnh cho các ngươi đi tra. Không được bỏ qua một điểm khác thường nào.
- Dạ!
Hai người lập tức tuân lệnh, sau đó lui đi.
Muốn tìm người đối đầu với phủ quận chủ? Một binh bộ thượng thư sẽ đủ sức sao?