- Nếu tam đệ có thể xin phụ hoàng hủy bỏ hôn sự này. Tự nhiên nàng ta cũng sẽ không trở thành nhị tẩu của đệ.
Nguyễn Thuận biết nhị ca đang chơi nước cờ khó. Nhưng không cách nào trả lời được. Thu Thúy nghe chính phu quân mình xa lánh như vậy, vừa đau lòng vừa tức giận.
Lê Mai chỉ vào mặt Lê Dung.
- Tam muội! Rõ là biết nhị hoàng tử và Thu Thúy có hôn ước. Muội còn mặt dày dây dưa đeo bám. Sao cha, nương có thể dạy ra loại người như vậy chứ. Thật mất mặt.
Lê Dung bị mắng, lại chưa nghĩ ra xong câu đáp trả. Ngọc Diệp đã chắn ở trước mặt.
- Thiếu phu nhân! Bản thân cô gả đi rồi. Bây giờ quay mặt ăn hiếp em gái mình. Cha, nương dạy cô như vậy sao? Đúng là chị gái tốt.
Lê Mai sượng mặt, nghĩ Ngọc Diệp không dễ đối phó. Cô đảo mắt liền cười cợt.
- Ngọc Diệp tiểu thư cũng chẳng tốt lành gì. Bản thân gây họa thật tốt, lại đổ lên đầu phủ thừa tướng gánh thay. Bản thân lại không có chút tổn thương nào. Khiến người ta hận không kịp luôn.
Ngọc Diệp tay nắm thành quyền, cắn răng nói.
- Bởi vì ngươi nuốt không trôi cục tức này mới bày ý cho Thu Thúy cùng ức hiếp chị Kim Chi?
Lê Mai nhìn hai vị hoàng tử bên kia, đánh trống lảng đi.
- Ngọc Diệp tiểu thư nói gì ta nghe không hiểu. Ai lại dám động tay động chân với con gái cưng nhà Lý đại nhân chứ? Còn chẳng phải là cô hại chị gái mình tự cắt bỏ tu vi, rạch ra một khuôn mặt đáng sợ sao? Bây giờ lại đang hỏi tội ta làm gì?
Ngọc Diệp hai mắt đỏ hoe, bùng một cái đánh ra năng lượng võ tông. Thu Thúy và Lê Mai lập tức bị té văng ba mét. Cả hai vị hoàng tử đều bị doạ sợ. Cách đây nửa năm Ngọc Diệp mới là võ sĩ cấp 7, vèo một cái đã lên võ tông, còn chưa nhìn ra là võ tông cấp mấy. Quá đáng sợ rồi.
Ngọc Diệp nắm tay Lê Dung kéo đi, bước qua Thu Thúy và Lê Mai, cô còn vứt lại một ánh mắt hăm dọa.
- Nếu còn đứng đây thêm, ta sợ không kiềm được mà "lỡ tay" giết chết hai ngươi.
Hai người đó quả nhiên sợ rồi, không dám đứng lên. Lê Dung mặt nở hoa nhìn Ngọc Diệp, cảm thán kêu lên.
- Thật là oai quá đi!
Nguyễn Thuận thấy vậy lót tót chạy theo.
- Đợi ta với!
Mấy người họ đi được một đoạn thì gặp phải gia đình Lý đại nhân. Kim Chi nhìn thấy em gái, vui mừng tiến lại.
- Ngọc Diệp! Không ngờ em cũng tới.
Ngọc Diệp gật đầu, nhìn ông bà lão Lý. Bọn họ có vẻ chột dạ, ngại nhìn thẳng mặt cô. Hồi lâu, ông ta cũng mở miệng nói trước.
- Ngọc Diệp, con vẫn khỏe chứ? Thời gian qua sống có tốt không?
Cô ngạc nhiên nhìn ông, Lý phu nhân cũng đi đến nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
- Cha mẹ hối hận rồi! Trước đây đối xử với con không tốt, cảm thấy vô cùng có lỗi với con.
Ngọc Diệp nhìn hai người, cảm xúc hỗn loạn. Họ thật sự quan tâm cô sao? Hay là chỉ giả vờ để qua mặt Kim Chi đây?
Lão Lý vỗ vai Ngọc Diệp thở dài.
- Có phải con còn giận cha mẹ? Thời gian qua để con ở Mộc phủ chắc chịu cực khổ rồi. Để cha cầu xin quận chủ cho con trở về Lý gia ta được không?
Ngọc Diệp cười nhạt, dù không biết thật giả nhưng cứ phối hợp với họ cho Kim Chi vui lòng.
- Con không sao, sống rất tốt! Cha mẹ vẫn khỏe chứ?
- Vẫn khỏe vẫn khỏe. Ngọc Diệp, con không giận cha mẹ là tốt rồi.
Kim Chi quả nhiên vui vẻ hẳn, nhìn một nhà cười nói cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nguyễn Thuận ở sau lưng đi đến chào hỏi ba người họ, nhìn thấy sắc mặt Kim Chi thật tốt, khen ngợi mấy lời.
- Thái thượng hoàng giá đáo! Hoàng thượng hoàng hậu giá đáo!
Mọi người nghe tiếng hô, lập tức di chuyển thành hàng, ngay ngắn đâu vào đó quỳ xuống hành lễ. Thái thượng hoàng Nguyễn Cẩn cho phép họ bình thân.
Ông ta ngồi ở ghế cao nhất, phía bên tay trái là hoàng thượng cùng hoàng hậu ngồi, phía bên tay phải là ghế cho Ngọc Linh ngồi.
Mọi người đều ngạc nhiên, thái thượng hoàng sau khi nhường ngôi đã ẩn mình rất lâu. Không ngờ hôm nay lại xuất hiện, mà vị quận chủ kia có đức hạnh gì, lại cùng ngồi ngang hàng với hoàng thượng.
Lê Dung và Ngọc Diệp nhìn thấy tiểu thư nhà mình, không cần để ý mọi người xung quanh đã nhanh chóng đi đến phía sau lưng Ngọc Linh, làm tròn bổn phận hầu nữ.
Lúc này cả nhà ba người Võ thượng thư chạy ra trước mặt quỳ xuống.
- Thái thượng hoàng! Vi thần có oan tình xin người phân xử.