- Đa tạ ma chủ đại nhân ra tay cứu giúp. Ta tên Cẩm Hồng, thiếu tộc trưởng của xà tộc. Vì muốn báo ơn ngài, ta quyết định đi theo ngài làm bề tôi, một mực trung thành quyết không thay đổi.
Tộc trưởng bị thương nằm một bên, rướn người lên nhìn con gái. Ông không kìm được xúc động, hai mắt đỏ hoe.
- Cẩm Hồng à...
Long Quân đến nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nói.
- Không cần đâu.
Cầm Hồng lập tức quỳ xuống cúi đầu thấp hơn, giọng nơi yếu đi vài phần.
- Ma chủ đại nhân, sau lần này Huyết đế sẽ nghĩ rằng xà tộc và ma cung đã liên kết với nhau. Nếu ngài không thu nhận tôi, ngày tiếp theo xà tộc nhất định sẽ bị tiêu diệt. Tôi cầu xin ngài.
Long Quân do dự một chút, trong đầu tính toán. Cẩm Hồng thành tâm thành ý dập đầu mạnh xuống đất.
- Tôi cầu xin ngài.
Nhìn thấy cô như vậy, cả xà tộc đều đau lòng. Thanh Thành cũng không phải vô tình, quyết định nói giúp cô vài lời.
- Chủ nhân, ma cung còn thiếu nhân lực, thu nhận thêm tỷ ấy cũng không tệ.
Long Quân nhíu mày, quay lại nhìn Thanh Thành, giọng nói trầm xuống.
- To gan! Lại giúp người khác cầu tình?
Thanh Thành liền cúi thấp đầu. Không dám nói thêm nữa.
Cẩm Hồng nhìn cậu ta, trong lòng lấy làm cảm kích. Sau đó nói ra ý định.
- Ma chủ đại nhân, ta đi theo ngài chỉ vì muốn đổi lại sự bảo hộ của ngài, bảo vệ tộc nhân của mình. Tuyệt đối không có tâm tư gì khác, nếu ngài không tin ta có thể thề!
Hai mắt Cẩm Hồng đỏ hoe, giơ ba ngón tay lên trời, giọng nói cũng run run.
- Ta, Cẩm Hồng, thề rằng, được ma chủ đại nhân thu nhận, sẽ tận tâm vì ma cung làm việc, tuyệt đối sẽ không thay lòng.
Tộc trưởng mắt lệ hai hàng nhìn cô, lòng đau như cắt. Các trưởng lão cũng thở dài ủ rũ.
Cô ngưng lại một chút, nước ực một cái, tiếp tục nói.
- Ta sẽ cách ma chủ đại nhân ba bước chân, không nhìn vào mắt ngài. Nếu có suy nghĩ quá phận, tùy ý đại nhân xử phạt.
Đau...
Tại sao lại đau như vậy?...
Tim cô bây giờ thật sự đau đớn. Chính miệng mình thề độc, không được phép yêu người mình yêu. Cái cảm giác đó, khó khăn như thế nào?
Cẩm Hồng cố gắng kiềm chế cảm xúc. Nếu bây giờ để cho Long Quân nhìn ra cô có tâm tư thì coi như hỏng bét.
Mấy vị trưởng lão đau lòng nhìn cô. Rõ biết cô với ma chủ có tâm ý, nhưng lời nói ra như vậy chẳng khác nào tự chặt đứt tơ duyên của chính mình. Ông tộc trưởng đưa tay lau nước mắt, khuôn mặt mếu máo khóc.
- Cẩm Hồng ơi, sao con phải khổ sở như vậy? Hu hu...
- Phụ thân, con gái bất hiếu. Đổi lấy sự sống còn của tộc nhân, con bắt buộc phải làm như vậy!
Cẩm Hồng vẫn cúi thấp đầu chưa ngước lên. Cô nghẹn ngào nói với cha mình như thế.
Long Quân rốt cuộc cũng quay lại nhìn cô. Cẩm Hồng nuốt nước bọt, bảo cơ thể không được run rẩy, cũng không được ngước lên nhìn Long Quân.
Ma chủ lúc này cất tiếng.
- Được.
Cẩm Hồng tròn xoe mắt, tim đập nhanh. Anh ấy, rốt cuộc đồng ý rồi! Nhưng mà, cô cũng bỏ ra cái giá rất đắt.
Chờ khi Long Quân rời đi, cô mới ngồi sụp xuống, hai tay ôm miệng khóc. Cảm xúc kiềm nén nãy giờ dường như sắp vỡ ra hết rồi.
Mọi người buồn bã nhìn cô, có người không nhịn được thút thít. Còn tộc trưởng thì khỏi nói đi, ông khóc đến nước mắt nước mũi đều chảy ra rồi.
Thanh Thành đổ lọ thuốc ra, đi về phía Cẩm Hồng đưa cho cô một viên.
Cẩm Hồng ngước lên, nhìn thấy vẻ mặt Thanh Thành không biểu cảm, giống như một khúc gỗ.
Trong lòng cô trỗi lên một nỗi uất ức, ôm lấy Thanh Thành khóc lớn.
Cậu ta đứng yên cho cô dựa vào, đợi cho đến khi cô xả hết tức giận mới buông ra.
Tộc xà nhân sau đó được sự bảo hộ của ma cung mà hồi phục lại. Người của Huyết đế cũng không có kéo đến gây chuyện. Trong gia tộc có thiếu niên anh tài đều tự động đầu quân vào ma cung.
Cẩm Hồng ở ma cung giúp sức, rèn luyện binh lính, chỉ điểm cho Thanh Thành. Sau mấy năm cậu ta cũng phi thường thăng cấp lên tới kim đan sơ kỳ. Không hổ mà người ma chủ nhìn trúng, đúng là quái vật trong thiên tài.
Mỗi khi làm nhiệm vụ hay bàn chính sự. Cẩm Hồng đều được tham gia, cô chỉ có thể len lén nhìn Long Quân từ xa, cất hết tâm tư vào chỗ tối trong tim.
Đau thương, xót xa, cô độc, đều tự mình nếm trải. Cô bỏ cả tương lai của mình đổi lại những điều đó, thật sự đáng không?