• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Huyết đế cung im bặt, không ai dám lên tiếng.

Phượng Hoàng bọn họ không dám, cũng thu lại khí tức, ẩn đi đôi cánh. Phút chốc biến trở lại thành Phượng Hoàng "tỷ".

Thân thể cô tự do rơi xuống.

- Cẩm Hồng, mau đến đỡ ta!

Cẩm Hồng lập tức chạy tới, giang hai tay đón lấy Phượng Hoàng. Không biết có chuyện gì xảy ra, vừa rồi còn rất tốt mà?

Phượng Hoàng xoa thái dương, dựa vào người Cẩm Hồng.

- Phát huy thực lực quá mạnh bạo, ta sắp chịu không nổi rồi!

Cẩm Hồng liền xem xét cô, coi có bị thương ở đâu không.

- Tỷ cảm thấy chỗ nào không ổn?

- Cả người đều không ổn.


Trong lòng Cẩm Hồng thoáng lên một tia nghi ngờ. Cô liền đưa tay bóp mạnh vào ngực của Phượng Hoàng.

Bầu ngực mềm mại, rất to, rõ ràng là của nữ nhân.

- A! Em làm cái gì vậy? Đáng ghét, em phải chịu trách nhiệm với ta!

Mọi người bị hành động của Cẩm Hồng dọa cho hết hồn.

- Tỷ rốt cuộc là nữ nhân hay nam nhân?

- Em nhìn xem ta có chỗ nào giống nam nhân?

- Nhưng mà vừa nãy...

- Là ảo giác đó! Mọi người nói xem có đúng không?

Phượng Hoàng chặn lời cô, sau đó quay ra nhìn mọi người, cười sáng chói. Ai lại dám nói không chứ? Bọn họ gật đầu như giả tỏi.

- Đúng đúng đúng! Là ảo giác Là ảo giác!

Thần tướng còn bị một cái búng tay của cô ta giết chết. Nếu trái ý cô ta thì chính là không cần mạng!

Phượng Hoàng không đùa nữa, bình ổn đi đến trước mặt Long Quân.

Anh ta bị thương nặng đến nỗi, bây giờ đứng vững cũng là một điều khó khăn.

Phượng Hoàng cười rất tự nhiên. Không hiểu sao trong lòng Long Quân lại dao động kịch liệt. Là lo lắng? Hay là sợ hãi?

- Ta phải trở về Mộc phủ nhìn điện hạ. Chuyện ở đây, còn lại giao cho ngươi!

- Cô muốn đưa Ngọc Linh đi?

Long Quân khàn giọng nói, hơi thở có ba phần mệt mỏi. Tay siết chặt thành nắm đấm, thật sự sợ rằng Ngọc Linh sẽ bị cô ta đem đi.

Phượng Hoàng thâm thúy nhìn anh, phút chốc đã nhìn ra tia lo lắng trong đáy mắt.

Cái tên này, ở trước mặt người khác cứ thích giả bộ như một tảng băng, mọi cảm xúc đều không muốn hiển thị ra. Nhưng mà qua mắt được cô sao?

Phượng Hoàng hòa nhã một chút, hô hô che miệng cười.

- Điện hạ là chủ, ta là tớ. Người đi đâu ta đi đó, sao ta có thể dời nàng đi được?

Long Quân rốt cuộc thả lỏng, tâm tình nhẹ nhàng hơn. Nhưng cô lại nói tiếp, cố ý chọc vào niềm kiêu ngạo của hắn.

- Long Quân! Ngươi không có thực lực, khiến ta thất vọng!

Quả nhiên nắm tay anh vừa thả lỏng ra lại tiếp tục siết chặt. Cô ấy nói không sai.

Anh thật sự bất lực. Nếu hôm nay không có Phượng Hoàng, không biết kết cục của bọn anh sẽ như thế nào.

Phượng Hoàng nói xong cũng quay mặt đi về phía đám người Huyết đế cung.

- Cảm ơn!

Phượng Hoàng hơi khựng lại một chút, hóa ra hắn ta cũng biết nói cảm ơn à? Cô phất tay gọi.

- Tuyết Lang, em ở lại hỗ trợ hắn một chút. Còn Tiểu Hồ, em bị thương rồi, theo ta quay về Mộc gia!

Tiểu Hồ liền buông Tuyết Lang ra, chạy theo bóng lưng của Phượng Hoàng. Tuyết Lang cũng không từ chối, hiện tại ma cung quả thật thiếu người.

Cẩm Hồng nhìn theo bóng lưng của họ. Phượng Hoàng lại không có gọi cô đi theo, trong lòng có chút phức tạp.

Cô ta đi về phía cổ đế, nhìn bọn họ một lượt.

- Cổ lão, phiền ông cùng với cháu trai, cháu dâu của ông đi theo ta một chuyến.

Bọn họ bất lực, quả nhiên không dám phản kháng. Đám thuộc hạ ở phía sau còn lo cho mình chưa xong, nào muốn đi lên cầu tình.

- Nhanh lên đi, mấy khối đá rơi xuống hạ giới còn phải xử lý. Xem ra một khắc nữa sẽ rơi xuống nhân gian rồi đó.

Huyết đế và Yểm hậu nhìn nhau, tiến lên đứng chung một chỗ với cổ lão. Phượng Hoàng nháy mắt một cái, cả năm người họ đều biến mất. Khí tức cũng không còn lưu lại, dĩ nhiên là đã đi rất xa.

Chí Tâm Chí Bảo nhìn nhau, Huỳnh Hương và Tư Đằng cũng thở dài. Bọn họ đi đến trước mặt của Long Quân quỳ xuống.

- Cung thỉnh tân Huyết đế kế nhiệm, cai quản Linh Vân giới!

Long Quân nhíu mày nhìn bọn họ. Đây là muốn anh lên làm Huyết đế, thái độ cũng thay đổi rất nhanh.

Đại tướng và Cẩm Hồng nhìn nhau, trên mặt không dấu nổi vui vẻ. Trong số các binh lính có người hô lên.

- Thắng rồi!

- Chúng ta thắng rồi!

- Chúng ta thắng rồi!

Mọi người lập tức reo lên, tiếng hô hét vang dội. Không khí chiến thắng, tưng bừng tràn ngập. Người người đều vui cười, có kẻ không nhịn được khóc hu hu.

Bọn họ thắng rồi, lần đầu tiên trong lịch sử, cuộc chiến có thương vong ít nhất.

...

Mặt trời ở dưới hạ giới mọc lên, ánh sáng trải rộng trên đất. Những người bận rộn đã ra ngoài rất sớm. Trên bầu trời hôm nay thật kỳ lạ, có những ngôi sao đang rơi.

Ít lâu sau, ngôi sao đó càng lúc càng lớn hơn. Người dân bắt đầu kinh hãi la lớn.

- Sao chổi rơi xuống rồi!

- Sao chổi rơi xuống rồi! Mọi người ơi!

Tiếng kêu lan truyền đi, người người đều đi ra xem. Có kẻ cuống cuồng muốn bỏ chạy, lại không biết nên chạy đi đâu. Ngôi sao đó tới gần đã biến thành một khối đá khổng lồ. Trăm nghìn khối đá to trải rộng khắp nơi đang rơi.

- Trời giáng tai ương!


- Trời sập rồi! Nam Mô A Di Đà Phật!


- Tiêu rồi! Chúng ta sắp chết rồi!


Người dân toàn thành đổ xô ra ngoài xem. Có không ít người quỳ xuống kinh hãi, người thì chắp tay cầu thần Phật. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.


Trời sập rồi, họ có chạy đằng nào cũng chết! Không chỉ có ở đây, mà nhìn xa xăm khắp nơi đều có sao chổi đang rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK