- Ta chuẩn bị trở về rồi, giao Mộc thần điện hạ lại cho ngươi. Ngươi chắc chắn phải bảo vệ nàng cho tốt.
Thanh Thành ngạc nhiên, thì ra là từ biệt, cơ thể anh cũng tự nhiên thả lỏng. Tuyết Lang đến gần, đưa cho anh một miếng ngọc nhỏ màu trắng bảo.
- Nếu gặp chuyện không đối phó được, ngươi bóp nát khối ngọc này, ta sẽ lập tức đến.
Thanh Thành nhận lấy, bỏ vào trong áo.
- Được! Ta sẽ thay ngươi chăm sóc tiểu thư.
Tuyết Lang cười nhạt, gật đầu một cái. Anh phi thân xuống dưới, đi vào phòng gọi tiểu Hồ. Đêm đó hai người họ không từ mà biệt.
Nhìn bóng lưng hai người họ bay đi, Thanh Thành ngồi trên mái nhà, tay lắc bầu rượu mà Tuyết Lang cho, ngắm nhìn trời đất. Ánh trăng sáng chiếu bóng anh xuống sân nhà, nhìn thật cô độc.
Cũng may lúc nãy bầu rượu chỉ bị đổ một ít, vẫn còn dùng được. Trước đó Tuyết Lang chỉ thăm dò thực lực của anh, vẫn chưa thật sự đánh. Tuy nhiên chính Thanh Thành cũng không nhìn thấu tu vi của đối phương, trừ khi là ẩn giấu, hoặc cấp bậc cao hơn mới không tra ra được. Tuyết Lang này tâm cơ cũng thật cẩn thận, nếu là kẻ thù thì không dễ đối phó.
...
Nửa đêm, Lê Tần mở cửa phòng đi ra, dáo dác nhìn lên cây đào, thấy Thanh Thành đã ngủ, anh ta mới yên tâm đi đến trước phòng Ngọc Diệp. Lê Tần đặt xuống một gói vải nhỏ rồi lẳng lặng trở về. Thanh Thành hé mắt nhìn thấy hết rồi, nhưng lại không bận tâm.
Sáng hôm sau, Ngọc Diệp mở cửa đi ra vô tình đạp trúng túi vải. Cô tò mò nhặt lên, mở ra xem thấy bên trong là một sợi dây chuyền xinh đẹp. Ngọc Diệp ngó quanh không thấy ai, lại nhìn Thanh Thành đang nằm trên cây đào hỏi.
- Anh có biết ai làm rơi vật này không?
- Lê Tần tặng cho cô đó.
Thanh Thành không nhìn mà đáp. Ngọc Diệp ngạc nhiên, lại nhìn sợi dây chuyền. Lê Tần vốn không thích cô, sao tự nhiên lại tặng quà chứ. Cô nghĩ không ra, sau đó đem vào phòng cất trong ngăn tủ. Nếu bây giờ cô vứt nó đi, mọi người trong phủ biết được chắc sẽ không tốt, dù không dùng tới nhưng cứ để tạm ở đây vậy.
Buổi sáng, Ngọc Linh tập hợp mọi người, vẽ ra một bản đồ xây dựng lại Mộc phủ, sửa chữa mấy chỗ hư hỏng, làm cho phủ rộng ra, lại thêm hai viện tử nhỏ, đặc biệt đào một cái hồ trồng sen nuôi cá. Cô giao việc xây dựng cho Lê Tần và Đại Vỹ. Còn dì Lan và Lê Dung đi mua thêm đồ dùng trong nhà. Mỹ Duyên với Tiểu Lệ phụ trách tuyển nha hoàn.
Trong Mộc phủ lúc này người ra kẻ vào bận rộn, thợ mộc thợ xây sửa có 20 người. Ngọc Linh đi một vòng quan sát, thăm hỏi Lê Tần và Đại Vỹ. Mỹ Duyên ở dưới phòng bếp chỉ bảo những người mới phải nấu kịp cơm trưa.
- Tuệ, cô đi ra giếng múc một thùng nước, hết nước dùng rồi!
- Dạ!
Mỹ Duyên gọi một cô gái mới nhận việc. Cô ta liền lấy thùng nước đi ra phía sau, nhìn ngó thấy không có ai, Tuệ lén lút móc ra một túi thuốc bỏ vào thùng nước vừa được múc đầy, dùng gáo quậy đều lên cho thuốc hòa tan, sau đó mới đem trở lại.
Mỹ Duyên không hề hay biết, dùng nước này để nấu các món ăn chính. Mà cô gái tên Tuệ kia nhân lúc không ai để ý đã chuồn đi mất.
Buổi trưa, cơm dọn ra chia làm ba bàn, bàn của những người làm và bàn của nhóm người nhà. Tuy nhiên thức ăn đều thịnh soạn như nhau. Mấy người làm thấy như vậy còn mừng ra mặt, bởi chưa bao giờ được đối đãi tốt như thế.
- Duy, cậu thấy không, đi làm ở Mộc phủ đãi ngộ thật tốt. Tiền lương cao, đồ ăn lại nhiều. Thật tốt biết bao.
- Đúng vậy, các vị trong nhà cũng rất dễ chịu, không hề lớn tiếng với người làm công như chúng ta.
- Ngày trước nghe đồn Mộc phủ rất lợi hại, lại không dám vào xin việc, bây giờ thì tốt cả rồi!
- Nếu như được làm ở đây suốt đời tôi cũng chịu.
- Ha ha ha...
Bàn bên đây nghe những lời nói như vậy trong lòng cũng vui vẻ theo. Mộc thần cầm đũa trước, mọi người mới bắt đầu ăn cơm, mà họ lại không biết rằng nguy hiểm đang ập tới.
Chén cơm mới vừa ăn được phân nữa thì một người làm tự dưng xanh mặt, biểu cảm bắt đầu đau đớn, thậm chí phun ra máu.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Duy! Cậu có sao không? Duy?
Người thanh niên tên Duy ôm bụng quằn quại, lăn xuống đất. Phút chốc cả đám người nháo nhào lên. Lê Tần và Đại Vỹ lập tức đi qua xem, Mộc thần nhìn anh ta, phát hiện ra điều gì đó, lập tức nói.
- Cơm có vấn đề! Đừng ăn nữa!
Lại thêm hai ba người biểu hiện giống như vậy. Có người nhanh trí liền móc họng cho ói hết cơm ra. Lúc này dì Lan cũng phun ra một ngụm máu, hai tay run rẩy, cơ thể lảo đảo. Lê Dung và Lê Tần liền hoảng hốt, đỡ lấy dì, khuôn mặt sợ hãi liên tục gọi.
- Mẫu thân! Người làm sao vậy? Mẫu thân! Tiểu thư người mau xem! Tiểu thư!