- Đại tướng, ông và Cẩm Hồng cùng đối phó với hoàng hậu. Tuyết Lang và Tiểu Hồ tập trung vào Huyết đế, thế nào?
- Được!
- Mọi người chú ý an toàn, không cần liều mạng, ta làm hậu thuẫn cho các người.
Bọn họ gật đầu, chuẩn bị tiến lên phía trước. Ma binh ở sau lưng nhốn nháo, nói rằng.
- Thực lực của Huyết đế và Yểm hậu đều là nguyên anh đỉnh phong.
- Đại tướng với Cẩm Hồng tỷ đánh nổi không đây? Hai người họ chỉ mới là kim đan thôi.
Phượng Hoàng nghe như vậy, liền đổi ý một chút.
- Tiểu Hồ, em qua phía bên đây đi, để Tuyết Lang một mình là đủ rồi.
- Dạ.
Tiểu Hồ liền nghe lời, lót tót chạy qua bên cạnh lão Dần. Bây giờ có ba kim đan đánh một nguyên anh. Nhưng mà cảm giác cứ thấy không đủ. Tuyết Lang quay lại nhìn Phượng Hoàng, chau mày hỏi.
- Sao tỷ không tự ra tay?
- Là để các ngươi luyện tập đó. Nếu ta lỡ tay thì còn gì để mà xem? . ngôn tình tổng tài
- Tỷ!
Tuyết Lang cãi không lại, quyết định nghỉ nói. Yểm hậu phía đối diện cười khinh một tiếng, bảo rằng.
- Các người cũng tự cao quá rồi. Thực lực đã kém thì có nhiều người cũng vô dụng. Đợi lão tổ của bọn ta xử lý xong ma chủ, không biết các người có còn được nhìn thấy cảnh đó hay không.
Phượng Hoàng gật đầu, lại không tức giận.
- Được, coi như cô giỏi! Lên đi.
Nhóm người nhận lệnh lao về phía vợ chồng kia. Yểm hậu và Huyết đế triệu hồi ra vũ khí.
- LUI!!!
Yểm hậu hét lên một tiếng, âm thanh ba động dữ dội. Đám người trước mặt phải bịt tai thối lui. Cô ta chớp cơ hội lao đến chém vào lão Dần. Ông đưa thương đỡ nhưng không kịp, bị chém bay về phía sau.
- Thủy bạo liên hoa.
Cẩm Hồng tung chiêu, Yểm hậu kia nhanh nhẹn phóng ra, mấy bông hoa nước đâm vào đất nổ bùm bùm.
- Thi hình trảo!
Tiểu Hồ cào một phát, Yểm hậu huơ kiếm đã hóa giải được. Cậu chạy lại tiếp cận, móng vuốt sắc bén liên tục cào, chạm vào kiếm phát ra tiếng kêu ken két, nghe mà nổi da gà. Yểm hậu không nhanh không chậm nhìn ra sơ hở, đá Tiểu Hồ một cái văng ra.
Cẩm Hồng nhảy bổ đến chém xuống một kiếm, vậy mà cô ta vẫn có thể hất ra được.
- Tới lượt ta. Ma điêu!
Trong tay của Yểm hậu xuất ra trăm cái bóng đen, hình thù giống như loài chim, vi vút đâm vào Cẩm Hồng và Tiểu Hồ, tốc độ cực nhanh. Phút chốc cả hai đều bị đâm trúng, nhưng may mắn không phải bị thương ở yếu điểm.
- Ma trảo chu hồn!
Huỳnh Hương ở phía sau kinh hãi, hô lên.
- Hoàng hậu! Mau tránh đi!
Yểm hậu liếc mắt, lập tức xoay người tránh ra. Loại chiêu thức kỳ dị đó, giống như ảo ảnh biến mất rồi. Huỳnh Hương liền nói.
- Hoàng hậu, ma trảo đó của hắn có thể đánh cho hồn phách bị thương, người phải cẩn thận.
- Ô, lợi hại như vậy sao?
Yểm hậu đưa đôi mắt sắc bén nhìn Tiểu Hồ. Giây sau đã lao về phía cậu, Cẩm Hồng không thể để mặc, giúp Tiểu Hồ một tay. Cả hai cùng hợp sức đối chiến với cô ta.
Lão Dần vừa nãy bị Yểm hậu chém một kiếm, đang liêu xiêu được binh lính đỡ về. Phượng Hoàng nhìn ông ta, có chút chán nản nói.
- Trước đó ông đã bị thương, tuổi tác cao, khó trách ông được. Đại tướng, ta nói bọn họ đưa ông về ma cung chữa trị được không.
- Khụ khụ, không được. Lão có chết cũng phải ở lại xem bọn họ, cô nương hãy để lão ở đây.
Binh lính đỡ lão Dần ngồi xuống, một người lấy ra thuốc đắp vào vết thương, một người thì lấy vải quấn cho ông. Phượng Hoàng nhìn ông xanh xao, có chết cũng không muốn đi, trong lòng nổi lên tán thưởng. Cô ngồi bên cạnh bắt mạch cho ông, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn.
- Ông bị nội thương rất lâu rồi chưa trị khỏi. Tu vi cũng vì vậy mà bị kìm hãm ở kim đan hậu kỳ, mãi không đột phá?
Lão Dần trợn trừng hai mắt nhìn cô, kinh ngạc vô cùng.
- Cô nương có thể nhìn ra? Thật là phi thường. Khụ khụ...
Phượng hoàng lại nói tiếp.
- Ông chinh chiến lâu năm, vết thương mới, cũ chồng lên nhau. Xem ra cũng biết số mình tới đâu rồi?
Nghe tới đây, lão Dần im lặng, trong đôi mắt hiện rõ nỗi buồn. Các binh lính nhìn nhau xì xầm.
- Không phải chứ, đại tướng vẫn còn khỏe mạnh mà!
- Đúng đó, mấy viết thương như thế này qua vài ngày đều sẽ khỏi.
- Sao cô nương lại nói đại tướng tới số má gì ở đây?
Lão Dần chắp tay, nói với Phượng Hoàng, giọng như cầu khẩn.
- Cầu xin cô nương, đừng nói cho chủ thượng nhà ta biết. Lão sẽ cố gắng tận lực đến phút cuối cùng.
Các binh lính lúc này mới hiểu rõ thực hư, hốt hoảng nhìn ông.
- Đại tướng, ông nói gì vậy?
- Chẳng lẽ cô nương nói là thật sao?
Phượng Hoàng nhìn một đám người lo lắng cho ông. Trong lòng có chút xót thương, cô suy nghĩ một lúc, quyết định nói rằng.
- Thật là một tướng quân trung thành, tận tâm tận sức vì chủ. Nếu bây giờ ta nói, có thể giúp ông trị lành vết thương cũ này, còn khiến cho ông một bước lên nguyên anh kỳ, thì thế nào?
Không chỉ một mình lão Dần bị chấn động, mà các ma binh bên cạnh cũng không dám tin chuyện này có thể. Một bước lên nguyên anh không phải tự đột phá mà có thể nhờ ngoại lực trợ giúp sao?
Có một anh lính quỳ xuống chắp tay thưa.
- Nếu thực sự có thể. Cầu xin cô nương cứu lấy đại tướng của chúng tôi!
- Phải đó! Đại tướng chinh chiến cùng ma chủ bao năm rồi. Chúng tôi thật sự không thể thiếu ông ấy.
- Ma cung không thể thiếu ông được. Cầu xin cô nương.
Một người, hai người, rồi ba người, cùng nhau quỳ xuống dập đầu vì ông. Lão Dần không kìm được xúc động, hai mắt hơi ửng đỏ, quát bọn họ.
- Các người, các người đang làm gì vậy? Hả? Mau đứng lên cả đi!
Phượng Hoàng cười, gật đầu một cái.
- Được rồi, vì bọn họ có thành ý, nên ta sẽ giúp ông lần này.
Phượng Hoàng đi ra phía sau lưng của lão Dần ngồi, đưa tay đánh vào trên lưng của ông.
- Sẽ có chút đau đó, ông phải cố mà chịu đựng.
- Cô nương, ta và cô nương có quen biết gì, sao có thể làm phiền cô được.
- Bớt nói đi, tập trung vào.
- À, vâng.