Cậu nhanh chân đi ra ngoài sân, nhặt lấy một thanh kiếm của tử sĩ.
Hải trưởng lão bị thương, chân đứng không vững đã khụy xuống. Binh lính liền thừa cơ xông về phía ông ta. Tộc trưởng không thể dương mắt nhìn ông chết, bước lên phía trước che chắn cho ông. Tộc trưởng thất thế, bị chém hai nhát, sức lực không đủ, cơ thể chao đảo theo.
Một lưỡi kiếm liền hướng xuống đầu ông mà chém. Hải trưởng lão thất thanh kêu lên.
- Coi chừng!
Thân ảnh của Thanh Thành xuất hiện như chớp, đánh bay lưỡi kiếm của người kia, cứu được tộc trưởng một mạng.
Không dừng lại ở đó, Thanh Thành tiếp tục tiến lên, tung ra một loạt chiêu thức quỷ dị, giết được 3 người.
Nhìn thấy cậu tu vi tháp bé, còn đang bị thương mà có thể giết được được mấy người. Xà tộc bọn họ không khỏi kinh ngạc.
Phá được vòng vây ở chỗ tộc trưởng, Thanh Thành mặt không cảm xúc, lao về phía Tư Đằng.
- Thằng nhóc này! Ngươi tìm chết!
Cẩm Hồng hoảng hốt, bắt không kịp cậu ta.
- Thanh Thành! Nguy hiểm! .
Truyện đề cử: Cầm Thánh Vương Phi
Tư Đằng vung cây quạt rách, muốn thổi bay cậu ta. Nào ngờ Thanh Thành mạnh mẽ hơn dự đoán, đã chém vào vai của Tư Đằng một nhát, sau đó mới bị thổi bay.
Thanh Thành an toàn đáp đất, nhưng lại phun ra một ngụm máu, chỗ vết thương băng bó trên ngực đã lan ra một mảng màu đỏ. Cẩm Hồng lui về, đỡ lấy cậu.
- Thanh Thành, ngươi sao rồi? Vết thương lại rách ra hả?
Thanh Thành không biểu cảm, nhìn Cẩm Hồng, thấy trước ngực cô có một vài vết cắt.
- Tỷ bị thương rồi?
- Ta không sao! Sức ngươi không đủ, vẫn nên lùi lại đi.
Cẩm Hồng lo lắng, nhưng cũng có phần tán thưởng. Cậu đang bị thương mà chỉ với một chiêu đã khiến cho Tư Đằng không kịp đỡ. Không hổ là người của ma cung, ma chủ huấn luyện thuộc hạ rất tốt.
Còn Tư Đằng ở đối diện mặt đã đen lại. Nếu để mọi người biết một kim đan trung kỳ như hắn, bị một thằng nhóc chưa tới trúc cơ chém bị thương, mặt mũi của hắn mất sạch.
Tư Đằng thực sự tức giận, cây quạt của hắn trồi lên một loạt mũi đao nhỏ, bay tròn như cánh quạt vụt tới hai người.
- Cẩm Hồng!
Cẩm Hồng quay lại, vừa đúng lúc tộc trưởng đưa thân của mình ra chắn cho hai người. Đao nhỏ trên quạt chém vào ngực ông ta, sau đó bay về tay Tư Đằng.
- Phụ thân!
Cẩm Hồng hoảng hốt đỡ lấy ông ta, hai mắt cô trừng lớn sợ hãi. Cô tức giận vung mạnh cái đuôi đập vào Tư Đằng, hắn liền lui ra, tiếp theo là chiêu thủy đao.
Thanh Thành ở bên cạnh Cẩm Hồng biến mất, xuất hiện thình lình ở sau lưng Tư Đằng chém thêm một kiếm. Nhưng hắn đã kịp thời chặn lại, đá văng cậu ra xa.
Hắn ta nhìn thấy Thanh Thành vô cùng ngứa mắt, muốn giết cậu ngay lập tức.
Tộc trưởng đã bị thương nặng, vốn không thể đứng dậy chiến đấu được nữa. Các vị trưởng lão bây giờ chụm lại một chỗ, chỉ còn trông chờ vào mấy tộc nhân còn lại.
Cẩm Hồng đưa mắt nhìn tộc nhân của mình bị sát hại, còn có các vị trưởng lão ngã xuống. Cô không kìm được nước mắt, đau đớn vô cùng.
Quay lại đã thấy Tư Đằng tóm được cổ cậu bé dơ lên không trung. Cẩm Hồng ở bên đây đang bảo vệ tộc nhân, không thể bước qua đó được. Lòng cô rối bời không biết phải làm sao.
Thanh Thành bị bóp cổ đến nghẹn, không thể thở được. Hai chân vùng vẫy, cơ thể cũng đau đớn vì vết thương. Nhìn cậu tái mặt, Tư Đằng khoái chí cười.
- Nhóc con! Đi chết đi!
- Thanh Thành!
Cẩm Hồng bất lực kêu lên, bị binh lính của Tư Đằng chặn lại, không thể tới cứu cậu.
Thanh Thành không thở được nữa, ánh mắt muốn thiếp đi.
Bất ngờ một đường kiếm bay qua, chém đứt cánh tay trái đang giữ lấy cậu. Thanh Thành té xuống, ho liền mấy hơi. Còn đối phương đã đau đớn kêu lên.
- A! Tay của ta!
Một luồng khí tức quỷ dị lan ra. Long Quân xuất hiện ở trên không trung, đôi mắt âm trầm nhìn xuống, khí lạnh không ngừng tỏa ra. Thanh Thành liền quỳ xuống chắp tay.
- Chủ nhân! Thuộc hạ thất trách, chưa hoàn thành nhiệm vụ!
Ánh mắt Cẩm Hồng nhìn theo, khoảnh khắc ấy, ma chủ giống như một vị thần cứu thế. Cô vui mừng, hạnh phúc, đủ loại cảm xúc hỗn loạn.
Tư Đằng nhìn thấy Long Quân, cắn răng ôm cánh tay đầm đìa máu, trên trán đổ mồ hôi, sợ hãi lùi lại mấy bước.
Long Quân lạnh lùng cất tiếng.
- Biến!
Tư Đằng nuốt giận vào trong bụng, ra lệnh cho thuộc hạ lui binh. Lúc đến oai hùng biết bao, lúc đi như một đàn chó cong đuôi bỏ chạy.
Long Quân đáp xuống, từ đầu đến cuối cũng không nhìn qua xà tộc một lần. Anh nhìn Thanh Thành bị băng bó khắp người, lấy ra một lọ thuốc đưa cho cậu, bảo rằng.
- Nếu vết thương đã đỡ hơn thì tiếp tục thi hành mệnh lệnh.
- Dạ! Đa tạ chủ nhân.
Thanh Thành nhận thuốc, cuối đầu cảm tạ. Long Quân quay lưng, ý định dời đi. Lúc này Cẩm Hồng lấy hết can đảm, chạy đến phía sau lưng anh ta.
- Ma chủ đại nhân. Xin dừng bước.