Toàn bộ gia tộc nhà họ Khương “Tam gia, chúng ta không đuổi theo sao? Cứ để cho bọn họ chạy như thế này sao?”
Các thuộc hạ bên cạnh Kim Chính Sơn hỏi và đáp lại là một cái tát của Kim Chính Sơn, làm anh ta ngã xuống đất.
“Đuổi con mẹ mày chứ đuổi.
Đồ rác rưởi.
Bị hai người bọn họ đánh tơi bời một trận.
Cút qua một bên cho tôi."
Trong lòng Kim Chính Sơn vô cùng phẫn nộ, nhìn đầu phố trống rỗng phía xa, rồi nhìn lại các thuộc hạ ngã trên mặt đất, đau lòng kinh khủng.
Mẹ nỏ.
Đây là đá trúng ván sắt à? Ngay trên địa bàn Tô Hàng, ai có thể chống lại nhà họ Kim?.
“Mau. Đưa tôi về. Chuyện này nhất định phải nói cho đại ca."
Trong nháy mắt Kim Chính Sơn cũng suy nghĩ cẩn thận, chuyện lần này gia chủ nhất định phải ra mặt.
Kim Thái, đây là người không thể trêu chọc vào.
Mấy người kia rất có thể là người đến từ nước Long Chiến.
Bằng không thì không thể có sức mạnh như vậy.
Lãng Nguyệt Sơn trang, Khương Vũ Nhu chạy xuống như bay từ trên xe jeep, loạng choạng chạy đến phòng ngủ, để lại một đường vết máu dài.
Khi cô nhìn thấy Cacao nằm ở trên giường bệnh, bình yên chìm vào giấc ngủ trên giường bệnh, lúc đỏ đôi mắt cô đỏ bừng, nước mắt tuôn trào.
Cô che miệng đi từng bước đến bên giường, chậm rãi ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Cacao trên giường, khóc ròng nói: “Cacao, mẹ đã về, là mẹ đây, Cacao."
Ba vị thần y ở một bên kinh ngạc nhìn Khương Vũ Nhu đột ngột xông vào, trên người đầy máu.
Đây là phu nhân của chủ soái sao? Làm thế nào mà cô vẫn kiên trì với cả người đầy vết thương này cho đến bây giờ? Đây chính là nghị lực của những người mẹ sao? “Phu nhân.
Phu nhân.
Nhanh lên, mau săp xêp phòng cho phu nhân.
Bất chợt, Hoa thần y nhìn thấy Khương Vũ Nhu trực tiếp ngất xỉu trước giường, nhưng cho dù ngất đi, tay cô vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Cacao.
Không bao lâu, Khương Vũ Nhu được sắp xếp vào phòng bên cạnh, ba vị thần y đồng thời tiến hành phẫu thuật chữa trị vết thương cho Khương Vũ Nhu.
ở trên giường, khi cắt mở váy vai phải của Khương Vũ Nhu, vết thương viên đạn kinh hoàng khiến ba vị thần y sững sờ.
Với lực xuyên qua này, làm sao một phụ nữ yếu ớt có thể kiên tri cho tới bây giờ.
Điều đáng sợ hơn chính là cô ấy rõ ràng đã mất quá nhiều máu, vậy mà cô còn cỏ thể sống sót cho đến hiện tại.
“Cacao, Cacao đừng sự hãi, mẹ nhất định sẽ cứu con, nhất định..."
Trong lúc mổ, Khương Vũ Nhu hôn mê, nhưng vẫn liên tục gọi tên Cacao.
“Tiêu...Tiêu Chiến, anh nhất định phải... sổng sót trở về, em không thể mất anh, Cacao cũng không thể mất ba..." "111 Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com Nhảy*hố truyện full
Nghe vậy, ba vị thần y vô cùng xúc động và họ đã khóc.
Ngay cả khi cận kề cái chết, tận đáy lòng Khương Vũ Nhu vẫn nghĩ về con gái của mình, và Tiêu Chiến người mà 5 năm qua chưa bao giờ gặp mặt.
Một đêm, vượt qua hữu kinh vô hiểm (Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm).
Ngày hôm sau, đột nhiên Khương Vũ Nhu từ trên giường ngồi dậy, lo lắng vén chăn lên, trong bộ đồ ngủ màu hồng lao ra khỏi giường.
Cô chạy ra ngoài với đôi chân trần, mặt mũi tràn đầy lo lắng hét lên: “Cacao.
Cacao.
Con ở đâu?."
Long Ngũ lúc này chạy tới, nói: “Chị dâu.
Chị dâu.
Đừng lo lắng, Cacao không sao, cô bé ở ngay bên cạnh chị."
Khương Vũ Nhu nghe vậy liền trực tiếp đẩy Long Ngũ ra, xông thẳng vào phòng bệnh của Cacao, lúc cô nhìn thấy Cacao, gánh nặng trong lòng cô mới hạ xuống.
Sau đó, cô nhẹ nhàng bước đến bên giường, đôi mắt đỏ hoe, tựa vào cái đầu nhỏ của Cacao, không ngừng xoa đầu cô, những giọt nước mắt cũng lăn dài trên khóe mắt.
“Mẹ ...
Cacao không sao, Cacao nhìn thấy ba, con nhìn thấy ba ..."
Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt truyền đến, Khương Vũ Nhu lo lắng không biết đặt tay ở đâu, trong hốc mắt nước mắt cũng là vỡ đê: “Cacao, con tỉnh lại đi, con làm mẹ sợ chết khiếp, mẹ còn nghĩ rằng mẹ sẽ không bao giờ gặp lại con nữa.
Hu hu hu..."
"Mẹ ... đừng khóc ... Khụ khụ ...Cacao không sao, Cacao không đau..."
Cacao yếu ớt mới khôi phục một chút máu trên mặt, tuy rằng còn rất nhỏ nhưng mà vô cùng thành thục vươn đôi tay nhỏ bé của mình ra, nắm lấy tay Khương Vũ Nhu, nói ra những lời khiến người khác đau đớn.
Cô bé chỉ mới bốn tuổi, nhưng trưởng thành và ngoan ngoãn hơn bất kỳ người lớn nào.
Khoảnh khắc đó, Khương Vũ Nhu cảm thấy trái tim mình như nát vụn, không ngừng gật đầu lau nước mắt nói: “ừ, mẹ không khóc, Cacao ngoan, Cacao là bảo bối của mẹ và là niềm tự hào của mẹ."
Mẹ... Ba con đâu? Cacao nhớ ba lắm...
Ba đang ở đâu ạ? Có phải ba không cần đến Cacao nữa không ạ... Hu hu hu..."
Cacao nói một cách yếu ớt, khẽ nức nở.
Trong lòng Cacao nhỏ luôn nghĩ đến Tiêu Chiến.
Trong 5 năm qua cô bé chưa thấy qua ba của mình, lúc nào cũng bị người ta gọi là con hoang. tamlinh247.org nhanh nhất tại N hayh o. com Nhảy*hố truyện full
Vất vả lắm cô bé mới gặp lại ba của mình.
Cacao rất sợ sẽ mất ba một lần nữa.
“Ba không sao, một lát nữa ba sẽ về, Cacao ngoan, ngủ một giấc thật ngon tỉnh dậy liền sẽ thấy ba trở về."
Khương Vũ Nhu an ủi Cacao, trong lòng cô cũng không rõ Tiêu Chiến rốt cuộc có còn sống hay không.
Mà lúc này, Long Ngũ đã đi tới, nói: “Chị dâu, chị cần nghỉ ngơi và Cacao cũng cần nghỉ ngơi."
Khương Vũ Nhu lưu luyến không muốn rời Cacao, lúc xoay người rời đi, Cacao đột nhiên hỏi: “Chú ơi, có phải bởi vì Cacao nên ba mới không trở về ạ? Chú có thể giúp Cacao tìm ba không ạ?” Long Ngũ cảm động, là một đại hán tử mà giờ phút này mắt cũng ướt lệ nhòa, nói: “Cacao ngoan, ba con không sao đâu, ba nhất định sẽ trở về.
Con ngoan ngoãn ngủ một giấc, lúc tỉnh lại là có thể nhìn thấy ba."
"Dạ. Cacao ngoan...Cacao đi ngủ..."
Cacao khẽ lầm bầm nhắc mãi, rồi mơ màng thiếp đi.
Khương Vũ Nhu đi ra khỏi phòng, mặt lo lắng nhìn về phía Long Ngũ, hỏi: “Tiêu Chiến đang ở đâu? Tại sao anh ấy vẫn chưa trở về? Có phải anh đã..."
Nói đến đây, Khương Vũ Nhu cảm giác bản thân gần như không chịu được nữa, tay trái nắm chặt quần áo trên ngực.
Long Ngũ đạo: “Chị dâu, đừng lo lắng, đại ca không sao.
Trên đường đi anh ấy chậm trễ một số việc, sẽ về sớm thôi."
"Thật sao?” Khương Vũ Nhu vừa hỏi, vừa bị đưa vào trong phòng ngủ.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng thay một bộ quần áo khác, bỏ qua sự phản kháng của Long Ngũ và những người khác: “Mọi người không cần đi theo tôi, tôi đi một chút sẽ về.
Nếu lúc đó Tiêu Chiến đã trở lại, hãy nói với anh ấy rằng tôi yêu anh ấy, và mong anh ẩy chăm sóc tốt cho con gái của chúng tôi."
Nói xong, Khương Vũ Nhu mang theo thân hình mệt mỏi, trực tiếp bắt xe ở Sơn trang, nói với tài xế: “Tài xế ơi làm phiền anh, đến khu Long Khẩu nhà họ Khương." Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!
Cô biết Tiêu Chiến đã gây ra tai họa lớn, đó là đại thiếu gia cùa nhà họ Kim, cô đi gọi viện binh.
Tất cả những gì bây giờ Khương Vũ Nhu có thể nghĩ tới chính là nhà họ Khương.
Tuy nhiên, đã 5 năm, cô chưa bao giờ trở lại đó kể từ khi cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Khương.
Bây giờ quay lại chỗ đó, quả thực Khương Vũ Nhu cũng không chắc lắm, cô nắm chặt bàn tay nhỏ vào chính vạt áo của mình, nhìn cảnh đường phố xẹt qua cửa kính xe.
Mà hơn mười phút sau khi Khương Vũ Nhu rời đi, Tiêu Chiến vừa sải bước chạy vào Sơn trang, vừa vô cùng lo lắng hét lớn: “Vũ Nhu, anh về rồi đây."
Anh lúc này nóng lòng muốn nhìn thấy Khương Vũ Nhu, nhất thời không muốn chờ.
“Chủ soái, phu nhân cô ấy...
Cô ấy không ở Sơn trang."
Long Ngũ nói một cách yếu ớt.
Khuôn mặt Tiêu Chiến tối sầm xuống khi nghe thấy vậy, hỏi: “Không có? Cô ấy đi đâu rồi?.
Tại sao các người không đi theo cô ấy."
Long Ngũ giải thích: “Chủ soái, phu nhân không cho chúng tôi đi cùng.
Nhưng ngài đừng lo, chắc hẳn phu nhân đi khu Long Khẩu nhà họ Khương, tôi đã phái người đến đó rồi.
Tôi đoán rằng phu nhân muốn nhà họ Khương ra tay giúp đỡ."
"Nhà họ Khương?."
Tiêu Chiến hít sâu một hơi, xoay người, nói với Long Tam bên cạnh: “Mau.
Đưa tôi đến nhà họ Khương."
Anh sợ rằng Khương Vũ Nhu lại xảy ra chuyện.
Một người phụ nữ yếu đuối lại còn bị thương, đến nhà họ Khương làm gì được? Nếu lại xảy ra chuyện gì với Khương Vũ Nhu, Tiêu Chiến nhất định sẽ hối hận mà chết.
Mà bên này, Khương Vũ Nhu xuống xe ở cổng biệt uyển nhà họ Khương, trước mắt chính là biệt uyển tráng lệ huy hoàng nhà họ Khương, hai bên cửa vào là tường đá trang trí rồng phượng, trước cửa sơn son thếp vàng là hai con sư tử bằng đá.
Mà ở trước cổng là quảng trường chính giữa, là một suối phun ao nước hình rồng bằng đá.
Khương Vũ Nhu hít sâu một hơi, cất bước đi về phía cổng nhà họ Khương, cô nhẹ nhàng vỗ vào cánh cửa, hô to lên: “Có...
Có ai không?” Có một tiếng kẽo kẹt, cánh cổng được mở ra, Khương Vũ Nhu nhìn thấy khuôn mặt của một người phụ nữ quyến rũ, với vẻ kiêu ngạo, khinh thường và lạnh lùng.
“ôi, hôm nay mặt trời ló dạng đằng tây rồi.
Người này bị nhà họ Khương đuổi ra khỏi nhà rồi bây giờ còn dám về đây."
Khương Mỹ Nghiên khoanh tay trước ngực, nhìn Khương Vũ Nhu sắc mặt trắng bệch trước mặt vớt vẻ mặt đầy khinh thường.
“Chị ơi, em thực sự xin lỗi, em...
Em muốn gặp ông nội, có chuyện nhờ đến ông ấy..." Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!
Khương Vũ Nhu nắm chặt vạt áo của chính mình, cả người đều hơi hơi run lên, đồng thời, cô cảm thấy đầu mình hơi choáng váng.
Ngoài ra còn có cảm giác ngứa ran ở vai phải.
Khương Mỹ Nghiên cười ha ha hai tiếng, đột nhiên đẩy Khương Vũ Nhu ra, vừa hay chạm vào vết thương của Khương Vũ Nhu, khiến Khương Vũ Nhu ngã xuống nền gạch lạnh lẽo tại chỗ Cô ta tàn nhẫn lạnh lùng nói: “Thực sự xin lỗi?.
Người cô thực sự xin lỗi chính là tôi sao? Hay là toàn bộ nhà họ Khương.
Nếu không phải vì một người đê tiện như cô, năm đó cô một hai phải hạ sinh cái đứa con hoang kia thì nhà họ Khương chúng ta có đến nỗi bị cả Tô Hàng chê cười không?.
Cô còn muốn gặp ông nội? Sao vậy, cô có việc gì muốn cầu xin ông nội? Được ròi, cô quỳ xuống khấu đầu 10 cái cho tôi, nếu tôi vui tôi có thể giúp cô chuyển lời.
Cúi đi."
Khương Vũ Nhu ngã xuống đất, hai mắt đỏ bừng nhìn Khương Mỹ Nghiên trước mặt, cô biết, đây là Khương Mỹ Nghiên muốn làm nhục cô.
Nhưng mà cô không có lựa chọn nào khác.
Bang.
Bang.
Bang.
Khương Vũ Nhu trực tiếp hướng tới Khương Mỹ Nghiên cúi rạp đầu, mỗi một cái cúi đầu, vầng trán trắng nõn kia của cô đều tiếp xúc trực tiếp với nền gạch, nhưng sau ba lần nhấp, đầu cô đã chảy máu.
“Em cầu xin chị, chị hãy cho em vào trong đi, cầu xin chị."
Khương Vũ Nhu cầu xin không ngừng.
Khương Mỹ Nghiên nhìn Khương Vũ Nhu quỳ gối dập đầu từ trên cao nhìn xuống bằng vẻ mặt trịch thượng, cảm thấy vô cùng phiền chán, nói: “Đủ rồi.
ĐÒ chó hoang.
ĐÒ tiện nhân.
Không ngờ bây giờ cô lại hèn hạ như vậy.
Tôi bảo cô dập đầu cô liền dập đầu sao? Ha ha, thật đúng là một người vô dụng."
Xong mười cái khấu đầu Khương Vũ Nhu mới ngẩng đầu lên, vầng trán trắng nõn lúc này đã đầy máu, lăn dài trên lông mày và gò má của cô, nhỏ xuống phiến đá màu xám.
“Chị, như vậy là được rồi phải không?” Khương Vũ Nhu cảm thấy thân thể sắp không trụ được.
Giống như một con thuyền nhỏ trên đại dương, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng trong lòng lại sốt ruột, cô không thể không tiếp tục quỳ.
Cô muốn cứu Tiêu Chiến và Cacao.
Ngoại trừ nhà họ Khương, không còn cách nào khác.
Xôn xao.
Nhưng mà, thứ đang chờ Khương Vũ Nhu chính là một thùng nước bẩn mà Khương Mỹ Nghiên ra lệnh đổ lên người cô.
Khoảnh khắc đó, toàn thân Khương Vũ Nhu ướt đẫm, vết thương trên vai cũng bị kích thích, đau thấu tim.
Mà Khương Mỹ Nghiên đứng xa xa, đưa ngón tay đặt ở dưới mũi cô, chanh chua cười nói: “Một người đê tiện như cô mà còn muốn gặp ông nội? Nằm mơ đi."
"Còn quỳ gối ở đây làm gì.
Cút cho tôi.
Nhà họ Khương chúng tôi không có tiện nhân như cô."
Khương Mỹ Nghiên hét lên, giơ tay tát vào mặt Khương Vũ Nhu, tát liên tiếp bên trái bên phải mặt của Khương Vũ Nhu.
Khương Vũ Nhu suy sụp, sự thất vọng trong lòng kích thích cảm xúc của cô lúc này dâng lên, đột nhiên, cô cảm thấy đầu rất nặng, rất nặng...
“Tiêu...
Tiêu Chiến, em mệt mỏi quá ...
Anh đang ở nơi đâu? Cacao, mẹ thật sự xin lỗi con, mẹ không có thể bảo vệ cho con, là do mẹ không tốt."
Khương Vũ Nhu nỉ non, mà trong tầm mắt cô mơ hồ, là một bàn tay đưa lên cho Khương Mỹ Nghiên một cái tát.
Lúc nãy, một chiếc xe jeep ở đằng xa đột nhiên dừng lại.
Qua cửa kính xe, Tiêu Chiến nhìn thấy Khương Mỹ Nghiên ra mệnh lệnh cho người đổ nước bẩn lên người cô.
Tức khắc, máu tức anh dân trào.
Đôi mắt đầy sát khí lạnh lùng.
Anh trực tiếp đẩy cửa xe, chân mang ủng, lao ra mấy bước.
Người phụ nữ của Tiêu Chiến sao có thể bị sỉ nhục như vậy...
Ai dám hủy diệt đôi cánh của cô, anh tất nhiên sẽ phế đi toàn bộ thiên đường nhà họ Khương.
Bang.
Cái tát của Khương Mỹ Nghiên ngừng ở giữa không trung, một bàn tay to lớn như kẹp săt trực tiêp bóp chặt chiếc cổ thanh tú của cô...
Đau quá.
Toàn tâm đau đớn.
“Cô dám động vào cô ấy.
Toàn bộ nhà họ Khương đều phải quỳ xuống cầu xin cô ấy tha thứ."
Một âm thanh như sát khí vang vọng toàn bộ trước cổng chính nhà họ Khương.
***
Mời các bạn đọc truyện Long Vương Tế Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!