• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

tamlinh247.com.vn: Long Vương Tế Tác Giả: Phương Uyên Thể loại: HUyễn Huyễn Chương 7:

Muốn đi, hãy để lại mạng của Khương Vũ Nhu rưng rưng, mím chặt môi, môi không ngừng run rẩy không dám tin cảnh tượng trước mắt, lại nhìn vẻ mặt cứng rắn của người đàn ông trước mặt cô.

Vào lúc cô tuyệt vọng nhất, muốn chết nhất ...

Tiêu Chiến đã xuất hiện.

Đúng vậy, chính là người đàn ông mà cô nhớ nhung suốt 5 năm qua, anh đã xuất hiện vào giây phút cuối cùng.

Nghĩ đến đây, Khương Vũ Nhu không nhịn được mà khóc thành tiếng: “Hu hu hu, anh đã trở lại, anh cuối cùng đã trở lại..."

Tiêu Chiến nhìn Khương Vũ Nhu nhỏ nhắn trong vòng tay mình, khuôn mặt cô đầy nước mắt, anh đưa tay nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Khương Vũ Nhu, anh nhìn thấy vết thương bị xuyên qua bởi viên đạn trên vai phải của cô, lúc này như một cái tát thấu tim anh.

Trên người Tiêu Chiến toát ra sát ý thiên địa.

Đáng chết.

Đáng chết...

“Oa.

Hu hu hu..."

Mà ở mái nhà cao mười mấy tầng, sau cánh cửa sổ bị đập vỡ kia, dưới chân Kim Thái dẫm lên một người - đang đầy thương tích và đau khổ giãy giụa là Dương Yến.

Dương Yến nhìn Khương Vũ Nhu được người đàn ông uy phong lẫm liệt kia cứu ở dưới lầu, nước mắt lăn dài, khóe miệng nở nụ cười cảm động.

Cô đã bị cảnh tượng Tiêu Chiến thả người nhảy lên mấy mét bắt lấy Khương Vũ Nhu làm cho rung động.

Đây giống như một cảnh nổi tiếng trong phim điện ảnh, khiến cho người khác thật cảm động.

Người đàn ông đó giống như một kỵ sĩ.

Cùng lúc đó, một khả năng xuất hiện trong đầu Dương Yến, chẳng lẽ anh là ... cha đẻ của Cacao?. Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com Nhảy*hố truyện ful

“Vũ Nhu em của chị, chị cuối cùng cũng đợi được rồi, cuối cùng cũng đợi được rồi, hy vọng em và anh ấy sẽ sống tốt, đừng đến nơi này nữa..."

Cuối cùng, Dương Yến từ từ nhắm mắt dưới họng súng của Kim Thái, nói những lời này.

Đùng.

Tiếng súng vang lên, Kim Thái trực tiếp bắn xuyên thủng hai chân Dương Yến, tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ tòa nhà, rồi sau đó ánh mắt anh oán độc nhìn chằm chằm về phía dưới, bao trùm Tiêu Chiến và Khương Vũ Nhu, giận dữ hét: “Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó.

Đi xuống dưới hết cho bổn đại thiếu gia.

Tôi muốn giết con tiện nhân kia."

"Ầm ầm ầm."

Tiếng bước chân dày đặc vang lên khắp tòa nhà, chẳng mấy chốc, Kim Thái mang theo mười mấy tên côn đồ mặc vest đen đi vào cửa chính tráng lệ của cung điện Buckingham, trong nháy mắt liền nhìn thấy Tiêu Chiến đang ôm chặt Khương Vũ Nhu trong lòng, chậm rãi đứng dậy.

“Mẹ nó.

Anh là ai?.

Lại dám phá hỏng chuyện tốt của đại thiếu gia tôi. Muốn tìm đến cái chết sao?."

Kim Thái hùng hổ nhằm về phía Tiêu Chiến, giơ súng, nhắm ngay giữa lông mày Tiêu Chiến.

Đúng lúc đó, trong sân, khẩu súng của Kim Thái chỉ cách trán của Tiêu Chiến một cánh tay.

Gió lạnh xào xạc, trên bầu trời một vài con chim bỗng bay qua, tạo nên những âm thanh tựa như là tiếng kêu từ địa ngục. tamlinh247.com.vn nhanh nhất tại N hayh o. com Nhảy*hố truyện full

Tuy nhiên, đôi mắt Tiêu Chiến không hề nhìn Kim Thái, thay vào đó anh ôm chặt Khương Vũ Nhu đang bê bết máu trong tay, ánh mắt anh không thể rời cô dù chỉ là một giây, 5 năm tội lỗi, bùng nổ vào lúc này.

Giây tiếp theo, Tiêu Chiến hé môi, âm thanh khàn khàn nói một cách chua xót: “Thực xin lỗi, Vũ Nhu, anh sẽ đưa em về nhà, đưa em đi gặp Cacao."

Khương Vũ Nhu dựa vào trong lòng ngực Tiêu Chiến, yếu ớt gật đầu.

Hiện tại cô rất mệt mỏi, rất mệt...

Chỉ có cái ôm này mới khiến cô cảm nhận được hơi ấm mà 5 năm qua cô chưa từng có được.

Cô tình nguyện thời gian dừng lại ở giây phút này, để cô cứ như vậy ở trong vòng tay ấm áp này.

Dứt lời, Tiêu Chiến chuẩn bị đi qua trước mặt Kim Thái, điều này làm Kim Thái giận dữ, khẩu súng trên tay trực tiếp gí vào thái dương Tiêu Chiến, giận dữ hét: “Mày dám mang cô ta đi, đại thiếu gia tao sẽ một phát bắn chết mày."

Kim Thái cũng không phải là người không đầu óc, hiện tại anh đã đoán được thân phận của người đàn ông trước mặt.

Anh ta là người đã khiến Khương Vũ Nhu luôn từ chối anh, người mà cô nhớ mãi không bao giờ quên, và là cha đẻ của đứa con hoang kia.

.

Nhưng mà, Tiêu Chiến liếc mắt một cái, một ánh mắt trực tiếp, đáng sợ tới mức Kim Thái sững sờ tại chỗ.

Ánh mắt đáng sợ đó là như thế nào, giống như Ma Vương đi ra từ trong biển xác, chấn động tâm hồn.

Ánh mắt thật đáng sợ, thật là khủng khiếp.

Giống như chỉ cần đối phương muốn, một cái ngón tay là có thể nghiền chết mình.

Kim Thái luống cuống, vô thức lùi về phía sau, miệng run rẩy quát: “Tao chính là đại thiếu gia nhà họ Kim, ba tao chính là Kim Chính Long, là người dẫn đầu trong bốn người đứng đầu hai đường hắc bạch Tô Hàng.

Mày, nếu mày dám đụng đến tao, mày và người đàn bà này, bao gồm đứa con hoang đang chờ chết ở bệnh viện kia, đều phải chết."

Sau khi Kim Thái nói xong câu đó, cả người giống vừa như được vớt lên khỏi mặt nước, hoàn toàn kiệt quệ.

Anh ta cũng không biết tại sao mình đột nhiên sợ hãi, vốn dĩ đã nhắc đến tên tuổi ba đẻ để làm kinh sợ người đàn ông trước mặt.

Tuy nhiên, nỗi sự hãi trong lòng anh ta không phải là giả.

Khương Vũ Nhu giờ phút này cũng đột ngột phản ứng lại, cố nén cơn đau thấu xương trên vai, nói: “Tiêu Chiến, buông em ra, bằng không, chúng ta đều không thoát được.

Anh đi trước, thay em chăm sóc Cacao thật tốt, Cacao vẫn còn ở bệnh viện, cô bé vẫn luôn rất muốn gặp anh..." Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m

Giờ phút này, Khương Vũ Nhu đã quyết định rằng cô phải bảo vệ Tiêu Chiến, cho dù cô chết cũng không sao.

Nhưng mà, Khương Vũ Nhu càng giãy dụa lại bị Tiêu Chiến giữ càng chặt hơn, anh nhẹ nhàng cười nói: “Yên tâm, anh đã phái người đưa Cacao đến nơi an toàn."

Cũng chính giờ phút này, khi Khương Vũ Nhu nghe những lời này, nước mắt tràn mi mà ra, cô khóc hu hu thút thít, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được nhấc xuống: “Thật sao? Hu hu hu...

“A a a. Đi chết đi. Bổn thiếu gia cho các người chết."

Kim Thái không nhịn được nữa, không muốn đêm dài lắm mộng, trực tiếp muốn bóp cò súng.

Tuy nhiên, trong một khoảnh khắc, anh ta còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cánh tay của anh ta đã bị bẻ cong 90 độ, đồng thời khẩu súng trong tay anh ta cũng đã xuất hiện trong tay Tiêu Chiến.

“A."

Nửa phút sau, mặt Kim Thái đầy vẻ thống khổ, quỳ trên mặt đất với cánh tay phải bị bẻ gãy, cả người run rẩy nhìn người đàn ông giống như Tu La trước mặt, hô to: “Không.

Mày không thể giết tao.

Ba tao chính là Kim Chính Long.

Chỉ cần mày không giết tao, tao sẽ cho mày tiền.

Một trăm vạn, một ngàn vạn, một trăm triệu.

Đều có thể.

Xin mày, đừng giết tao."

Ánh mắt Tiêu Chiến lạnh băng, đứng đấy một tay ôm Khương Vũ Nhu, một tay cầm súng nhắm vào Kim Thái, thần sắc lạnh lùng đển cực điểm, nói: “Anh đáng chết."

'Đừng... Đừng... Anh ta chính là đại thiếu gia nhà họ Kim, chúng ta không thể chọc nổi.

Tranh thủ thời gian chạy nhanh đi."

Khương Vũ Nhu lo lắng dưới sự giận dữ Tiêu Chiến sẽ giết Kim Thái, dẫn đến phiền phức lớn hơn, trực tiếp chặn Tiêu Chiến Mà lúc này, mười mấy tên côn đồ của Kim Thái cũng thấy chuẩn thời cơ, đều lấy dao găm và gậy chống bạo động từ trong ngực ra, gào thét nhằm về phía Tiêu Chiến.

“Bảo vệ đại thiếu gia Kim." Cập nhật chương mới nhất tại nh ayho.com Nh ả y hố truyện*miễn phí

Nhìn mấy chục người đi tới, Khương Vũ Nhu sợ hãi nhắm mắt lại, mà sắc mặt Tiêu Chiến lại vô cùng bình tĩnh.

Anh cứ như vậy ôm Khương Vũ Nhu, đứng yên tại chỗ.

Ánh mắt lướt qua chỗ nào, đám côn đồ chỗ đó toàn bộ đều dừng lại tại chỗ, không dám tới gần.

Thật là đáng sợ.

Sát khí trên người đàn ông này thật mạnh.

“Tiến lên. Tiến lên cho tôi. Giết chết anh ta

Ai giết chết được anh ta, bồn đại thiếu cho người đó 100 vạn. Không, một ngàn vạn."

Kim Thái này cũng nhanh chóng chạy sang một bên, sau đỏ tức giận gào rông.

Có phần thưởng, nhất định sẽ có một người dám làm.

“A."

Cuối cùng có người không nhịn được hét lên, dùng dao găm đâm về phía Tiêu Chiến.

Nhưng mà, Tiêu Chiến một chân đá vãng ra, đánh ở giữa phần ngực bụng, kêu một tiếng rất to, tên côn đồ trực tiếp bị đá bay 10 mét, dừng thật mạnh ở trên một chiếc Bentley, một tiếng đùng, phần đầu xe Bentley trực tiếp lõm xuống.

Ngay sau đó, từng người một cứ như vậy bay ra, toàn bộ ngã xuống đất không dậy nổi.

Còn Kim Thái đang núp sang một bên nhìn thấy cảnh tượng dũng mãnh của Tiêu Chiến, không ngừng nuốt nước miếng, mồ hôi nhễ nhại trên trán.

Anh ta quay đầu, không nói hai lời liền muốn chạy.

Nhưng mà, xoát một tiếng, Tiêu Chiến nhấc chân, đá văng một con dao găm trên mặt đất.

.

Con dao găm xuyên qua bầu trời đêm, phập một tiếng, trực tiếp xuyên qua chân phải của Kim Thái.

“A. A a a. Anh đừng lại đây, đừng lại đây." Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом

Kim Thái ngã xuống trong vũng máu, ôm chặt chân phải đang chảy máu, sắc mặt hoảng sự nhìn Tiêu Chiến từng bước một giống như Tử Thần đi tới.

Tiêu Chiến bước đi rất chậm, sát khí trong lòng đã lẽn đến cực điểm.

Làm sao anh có thể buông tha Kim Thái.

Thứ cặn bã này suýt giết chết người phụ nữ của anh.

Cái tên này suýt bắn chết Khương Vũ Nhu.

Anh hận muốn giết chết anh ta ngay bây giờ.

Nhưng, anh không thể.

Tiêu Chiến không thể để anh ta chết như thế này, anh muốn để anh ta muốn sống không được muốn chết không xong.

Và toàn bộ nhà họ Kim phải trả cái giá đau đớn nhất.

Tiêu Chiến nổi giận.

Sự tức giận của Bắc Lương Vương, có thể thiêu rụi tất cả.

“Không.

Không.

Tiêu Chiến, làm ơn, anh đừng vội."

Khương Vũ Nhu nhanh chóng giữ chặt sát thần Tiêu Chiến, rơi nước mắt, nói: “Anh ta chính là đại thiếu gia nhà họ Kim Tô Hàng, ba là Kim Chính Long ở Tô Hàng, một người chỉ cần giậm chân mà có thể lay chuyển cả Tô Hàng, chúng ta đấu không lại.

Xin anh, thả anh ta đi.

Em không muốn anh và Cacao lại xảy ra chuyện nữa...

Hu hu hu..."

Tiêu Chiến dừng lại, ôm chặt lấy Khương Vũ Nhu, anh dán chặt trán anh vào trán cô, nói: “Vũ Nhu, em biết không? Cho dù anh buông tha anh ta, anh ta cũng sẽ không bỏ qua chúng ta. Tin anh, anh có thể giải quyết." Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!

Xoay người, Tiêu Chiến nhặt vài con dao găm trên mặt đất, đi từng bước về phía sau Tiêu Chiến đang không ngừng bò trong vũng máu.

Ngay lúc đó, Kim Thái liều mạng bò, anh ta muốn trốn thoát, điên cuồng gầm rú muốn chạy trốn.

Nhưng là, Tiêu Chiến đưa tay đâm xuống mấy con dao găm, trực tiếp xuyên qua tay chân của Kim Thái, cực liệt dí anh ta xuống mặt đất.

“A.

Anh dám đối với tôi như vậy, anh sẽ chết rất thảm.

Không chỉ có anh, người phụ nữ bên cạnh anh, cùng con gái của anh cũng sẽ bị chôn cùng với anh."

Kim Thái lúc này điên cuồng hét lên, tứ chi anh ta đã bị dao găm đâm ghim trên mặt đất, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ mới động đậy một chút đã đau đớn thấu xương, làm cả người anh ta run rẩy.

Khương Vũ Nhu che mắt không dám xem cảnh tượng này, lòng cô nóng như lửa đốt, lo lắng không ngừng thúc giục: “Tiêu Chiến, anh đi mau, đi mau.

Người của nhà họ Kim sắp tới rồi, nếu không đi, sẽ không đi kịp nữa.

Coi như em cầu xin anh, đi mau."

Tiêu Chiến im lặng, nhìn Khương Vũ Nhu không ngừng thúc thủ trước mặt.

Anh căn bản không quan tâm nhà họ Kim Tô Hàng nho nhỏ như vậy.

Chỉ cần giơ tay, anh liền có thể phá hủy hết.

“A..."

Có lẽ là cô đã dùng sức quá nhiều liên lụy đến vết thương, Khương Vũ Nhu kêu đau đớn một tiếng, cả người cô liền ngã xuống, Tiêu Chiến lập tức đỡ lấy cô, nói: “Vũ Nhu, em không sao chứ?” Ngã vào trong vòng tay Tiêu Chiến, Khương Vũ Nhu nước mắt vỡ đê, nói: “Anh đi mau.

Làm ơn.

Em không muốn Cacao mất ba..."

Đúng lúc này, từ xa truyền đến một tiếng quát như sấm: “Làm hại cháu trai tôi mà muốn đi thì để lại mạng của các người."

Trong nháy mắt, hàng chục chiếc xe tải màu đen lao vào từ mọi phía của cung điện Buckingham, nhảy xuống hàng tràm người, tất cả đều cầm dao găm dài và gậy chống bạo động, còn người phía trước mặc áo khoác đen và đội mũ quân đội, phía sau là một người đàn ông mặt chữ quốc hút điếu thuốc.

***

Mời các bạn đọc truyện Long Vương Tế Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.com.vn

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK