• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Thần nói chuyện, ánh mắt còn mang theo phẫn nộ, nhìn thoáng qua Cacao trong lòng ngực Tiêu Chiến, nhân tiện nhìn lướt qua Tiêu Chiến, bất mãn hỏi: “Anh ta là ai? Chị đi tìm ba dượng cho đứa con hoang kia sao? Thoạt nhìn cao lớn thô kệch, có phải từ công trường tới không? Tôi nói cho chị biết! Chị đã không phải người nhà họ Khương, chị mang theo tiểu con hoang cùng phế vật tới đây là muốn làm gì?"

“Trước khi ông nội phát hiện ra mấy người thì mau cút đi! Không cần ở chỗ này chướng mắt!"

“Nếu chị là tới đòi tiền, xin lỗi một phân

không có! Ông nội đã nói rồi, người nhà họ Khương ai cũng không được trợ giúp chị!"

Khương Thần liên tiếp nói vài câu, từng chữ nặng nề, tràn ngập địch ý cùng chán ghét với Khương Vũ Nhu!

Ánh mắt Khương Vũ Nhu hiện lên vẻ mất mát cùng thương cảm, còn mang theo hổ thẹn, vội vàng nói: “Khương Thần, chị là

được mời đến, là ông nội để cho chị tới."

Nói xong, Khương Vũ Nhu gấp không chờ

nổi liền lấy thiệp mời từ trong túi xách mấy chục tệ mua bên đường đưa cho Khương Thần.

Chính là, mặt Khương Thần đây chán ghét, trực tiếp đoạt thiệp mời trong tay Khương Vũ Nhu rồi xé nát, sau đó oán hận trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, quát: “Đủ rồi! Cô là đồ đê tiện, không xứng xuất hiện ở chỗ này! Nếu không phải xem nể mặt cô là chị của tôi, tôi đã sớm nói bảo vệ đuổi các người ra ngoài rồi! Hiện tại, mang theo hai người này lập tức cút đi!"

Khương Vũ Nhu sắp khóc, ngồi xổm xuống nhanh chóng nhặt thiệp mời bị xé nát trên mặt đất lên, hốc mắt hồng hồng khóc ròng nói: “Đây là thiệp mời ông nội cho chị, là ông nội cho chị, huhuhu"

5 năm, cô nhận hết vũ nhục cùng xem

thường, hiện tại rốt cuộc có thể trở lại nhà họ Khương, có thể tham gia tiệc mừng thọ Khương Thái Xương! Nhưng lại bị Khương Thần xé nát trước mặt cô!

Cái này liên tương đương xé nát đau khổ kiên trì hy vọng của Khương Vũ Nhu cho tới nay, xé nát hình ảnh ông nội trong lòng cô.

Tiêu Chiến thấy như vậy, giữa mày nhảy lên hàn ý, khom lưng ôm lấy Khương Vũ Nhu đang nhặt từng mảnh nhỏ, kéo cô tới.

Chính là Khương Vũ Nhu giãy giụa muốn tránh thoát khỏi Tiêu Chiến, khóc ròng nói:

“Tiêu Chiến, anh buông em ra, đó là thiệp mời ông nội cho em, huhuhu."

Tiêu Chiến nói: "Anh biết."

Rồi sau đó, ánh mắt Tiêu Chiến lạnh băng nhìn chằm chằm Khương Thần cao ngạo kia, lạnh giọng quát: “Cậu, lập tức đem thiệp mời trên mặt đất nhặt lên cho tôi, còn phải nói xin lỗi cô ấy!"

Nghe vậy, Khương Thần nhíu mày, thần sắc không vui nhìn Tiêu Chiến, chỉ vào mũi anh chất vấn nói: “Tôi khinh! Anh nói cái gì? Kêu

tôi nhặt lên! Con mẹ nó! Anh là cái thứ gì dám ở nơi này ra lệnh cho tôi! Như thế nào,

anh là người đàn ông chị tôi nhặt về sao? Chị tôi coi trọng anh ở điểm nào có chứ? Nhìn dáng vẻ của anh, bất quá cũng là người thường thôi đi! Anh dựa vào cái gì dám đứng ở ở chỗ này hô to gọi nhỏ!"

“Răng rắc!"

Tiêu Chiến giơ tay, trực tiếp nắm cánh tay Khương Thần đang giơ lên, hơi dùng lực một chút liền đem cánh tay anh ta uốn lượn

9 độ, đồng thời cả giận nói: “Chỉ bằng cô ấy Khương Vũ Nhu là người phụ nữ của tôi!

Chỉ bằng cậu vừa bất kính với vợ con tôi! Tôi liền có thể giết cậu!"

"A a a! Tay của tôi, tay của tôi đau đau đau!"

Khương Thần giờ phút này cong so, sắc mặt thống khổ, cánh tay truyền đến đau đớn, làm đầy trán anh ta toát ra mồ hôi lạnh.

“Khương Vũ Nhu! Mau kêu anh ta buông ra!

Bằng không, tôi sẽ không bỏ qua cô!” Khương Thần uy hiếp nói.

“Còn dám uy hiếp?!"

Tiêu Chiến lạnh giọng nói, một chân đá vào đầu gối Khương Thần, thình thịch một tiếng,

Khương Thần trực tiếp quỳ gối trước mặt Tiêu Chiến!

Khương Vũ Nhu cũng là bị hành động thình lình của Tiêu Chiến làm cho dọa sợ, sắc mặt

trắng bệch, chờ cô phản ứng lại, cô lập tức xông lên đi tấm cánh tay Tiêu Chiến, sốt ruột nói: “Tiêu Chiến, không cần! Cậu ấy là

em trai em, cầu xin anh, không cần thương tổn cậu ấy"

“Nhưng vừa rồi cậu ta nhục nhã em như vậy, em còn muốn cầu tình cho cậu ta sao?" Tiêu Chiến nhíu mày hỏi ngược lại.

Mặt Khương Vũ Nhu đầy nước mắt, nhìn

mắt Khương Thần thống khổ bất kham, gật đầu nói: “Cầu xin anh buông cậu ấy ra, dù sao cũng là em trai em"

Tiêu Chiến nhíu mày, quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Thần, buông lỏng tay ra.

Khương Thần thoát được, che lại cánh tay bị bẻ gãy, sắc mặt trắng bệch, lập tức nhảy dựng lên, rống to hét lớn với Khương Vũ Nhu cùng Tiêu Chiến: “Khương Vũ Nhu! Chị hay lắm! Dám mang tên đàn ông vũ phu

này tới đây gây rồi! Chị chờ đi, tôi sẽ làm cho chị đẹp mặt!"

Mà một màn này cũng bị một ít khách quý nhìn thấy, bọn họ nghị luận sôi nổi.

“Người đàn ông kia là ai vậy? Cũng quá mạnh mẽ đi, cư nhiên dám ra tay tàn nhẫn với Khương Thần như vậy!"

“Cũng không phải! Khương Thần chính là người có thù tất báo chủ! Khương Vũ Nhu xem như xui xẻo dính phải người đàn ông như vậy."

“Nghe anh ta vừa rồi nói, Khương Vũ Nhu là người phụ nữ của anh ta, Cacao là con gái anh ta? Tôi khinh! Anh ta sẽ không phải là Tiêu Chiến Tiêu gia 5 năm trước đấy chứ? Ở

tiệc đính hôn với Ninh KÌ Nhi làm bẩn

Khương Vũ Nhu?"

Nháy mắt, khách quý chung quanh, thanh âm nghị luận về Khương Vũ Nhu cùng Tiêu Chiên càng lúc càng lớn, suy đoán thân phận Tiêu Chiến, cũng càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng, mọi người đều đã biết thân phận

Tiêu Chiến.

Nhưng nơi này, mọi người lại không biết tối hôm qua nhà họ Ninh phát sinh chuyện, rốt cuộc nhà họ Ninh cũng có mặt mũi nên phong tỏa tin tức! Mấy cái thế gia nhị lưu tam lưu cùng tiếu xí nghiệp tự nhiên là không thể nào biết được tin tức.

Ánh mắt Khương Vũ Nhu hồng hồng nhìn mắt Tiêu Chiến, tràn đầy lo lắng hỏi: “Tiêu Chiến, sẽ không có việc gì đi? Tính tình Khương Thần cao ngạo, còn chưa từng có người đánh cậu ấy nữa, anh vừa rồi ra tay với cậu ấy, em lo lắng cậu ấy sẽ trả thù anh, nếu không... Chúng ta trở về đi."

Tiêu Chiến cười cười, cho Khương Vũ Nhu

một nụ cười an tâm, nói: “Không có việc gì, có anh ở đây."

Nói xong, anh mang theo phương Vũ Nhu

cùng Cacao, ngồi ở trong một góc.

cũng là lúc này, Khương Thần nổi giận đùng đùng mang theo một đôi nam nữ trung niên đi tới!

"Ba, mẹ, chính là anh bẻ gãy tay con! Nhất định là tiện nhân Khương Vũ Nhu này xúi giục! Hai người nhất định phải thay con làm chủ!"

Khương Thần đi đến trước mặt Tiêu Chiến cùng Khương Vũ Nhu, chỉ vào Tiêu Chiến, mặt đầy tức giận quát.

“Hay cho một cái Khương Vũ Nhu! Ai cho cô trở về đây? Còn dám làm con trai tôi bị thương! Cô là cố ý gây khó dễ con trai tôi hay là tôi đây? Tôi biết, mười mấy năm này, trong lòng cô vẫn luôn hận tôi! Không nghĩ tới, tâm CƠ cô sâu như vậy, cư nhiên vừa trở về liền để người đánh con trai tôi!"

Người phụ nữ trung niên kia đi lên chỉ vào mặt Khương Vũ Nhu mắng, khí thế hung dữ,

cả giận nói: “Tôi muốn cô xin lỗi A Thần ngay lập tức!"

Lập tức dọa sợ Khương Vũ Nhu, cô sợ hãi lôi kéo cánh tay Tiêu Chiến, hèn mọn hộ: "Ba, me."

“Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không phải mẹ cô! Mẹ cô đã sớm chết rồi!" Từ Phân lạnh lùng

nói, ánh mắt hận không thể giết chết Khương Vũ Nhu.

Mà lúc này, Khương Học Bác cũng là lạnh lùng mở miệng nói: “Khương Vũ Nhu! Ai cho cô trở về? Còn có, anh ta là ai?! Cư nhiên dám làm A Thần bị thương, cô đây là đang bất mãn với tôi sao?"

Nói xong, ánh mắt Khương Học Bác lạnh lùng dừng ở trên người Tiêu Chiến, tinh tế đánh giá một phen.

“Ba, anh ấy là...” Khương Vũ Nhu do dự, vừa muốn mở miệng, Tiêu Chiến trực tiếp đoạt lời, nói: “Tôi tên Tiêu Chiến, là chồng của Khương Vũ Nhu!”

Nghe vậy, trong lòng Khương Vũ Nhu đột nhiên lộp bộp một tiếng, hốc mắt lập loè nước mắt kinh ngạc, nhìn khuôn mặt người đàn ông cương nghị trước mắt này.

Anh nói, anh là chính là chòng của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK