• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

tamlinh247.org: Long Vương Tế Tác Giả: Phương Uyên Thể loại: HUyễn Huyễn Chương 5: Ai dám cản tôi.

 Triệu Minh có chút bối rối, sau khi nhận được điện thoại từ bệnh viện thành phố, anh đã đặc biệt mời đội đặc chiến tiến đến để hỗ trợ bắt giữ nhóm người hung hãn tàn bạo này, nhưng lúc này anh lại bị cấp trên khiển trách.

 Mấu chốt là nhìn dáng vẻ của Tống Hậu Lượng, dường như bọn họ rất kiêng nể người ở trước mặt mình.

 "Tống Tư, tình huống này là như thế nào? Tôi đến là để bắt người, tại sao có thể bắt chúng tôi ra ngoài?" Triệu Minh liếc mắt nhìn đám người Tiêu Chiến, anh ta không phải kẻ ngốc, cảm nhận được sát ý cùng áp lực mà trước nay chưa từng có.

 Nếu không phải Tống Hậu Lượng đột nhiên xông vào, anh ấy không chừng đã cho người của đội đặc nhiệm nổ súng rồi.

 "Triệu Minh.

 Anh là đồ ngu.  Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com Nhảy*hố truyện ful

 Lẽ nào mệnh lệnh của tôi chưa giao xuống cho tổ tuần tra của mấy ngươi sao? Cho người lui lại cho tôi.

 Tất cả lui lại." Tống Hậu Lượng hét gầm lên, máu điên ở trong người nổi lên.

 Tô Khải Minh đã ra lệnh không ai được can thiệp vào chuyện này, chứ đừng nói là can thiệp vào với đám người này.

 Tuy rằng Tống Hậu Lượng không biết thân phận của đám người này và mục đích đến Tô Hàng là gì, nhưng anh ta hiểu rõ có thể khiến Tô Khải Minh căng thẳng mà đi tìm lão trưởng bối như thể nhất định là một người tai to mặt lớn.

 "Thực sự xin lỗi.

 Là do tôi chuyển thông báo không kịp thời.

 Mong các vị sẽ không làm khó bọn họ" Tống Hậu Lượng mặt tươi cười, nhìn Tiêu Chiến và những người khác trước mặt, bắp chân hơi run lên.

 Khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Chiến khiến anh toát mồ hôi.

 Anh ta thậm chí còn tưởng tượng rằng nếu bản thân anh ta không đến kịp thời, có lẽ đầu của đám người Triệu Minh hôm nay đều sẽ rơi xuống đất.

 Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh trên trán Tống Hậu Lượng tuôn ra như mưa.

 Lúc này, Long Nhất đứng lên, nhìn Tống Hậu Lượng, Triệu Minh và những người khác với vẻ mặt u ám, chế nhạo tức giận nói: "Được rồi.

 Cục thanh tra thực thi pháp luật địa phương Tô Hàng quả là dũng cảm ." Nghe vậy, trong lòng Tống Hậu Lượng rung động, Triệu Minh sau lưng lập tức xông ra, chỉ vào Long Nhất và gầm lên: "Làm càn.

 Anh dám kiêu ngạo.

 Có tin hay không, tôi lập tức kêu người đưa tất cả người của anh về điều tra."

"Câm miệng.

 Cút sang một bên cho tôi.

 Khốn nạn." Tống Hậu Lượng nghe vậy, anh ta nóng lòng, quay đầu mắng Triệu Minh, tiếp tục xin lỗi Long Nhất và những người khác.

 Tiêu Chiến ngược lại là nhíu mày, khẽ liếc Tống Hậu Lượng một cái, nói: "Anh là cục trưởng tuần tra, chấp pháp địa phương sao?" Tống Hậu Lượng không dám lơ là, gật đầu nói: "Không sai, đúng là thuộc hạ." Tiếng xì xì.

 Nghe thấy Tống Hậu Lượng xưng là thuộc hạ, Triệu Minh cùng những người khác đều là sững sờ.

 Không dám tin nhìn người đàn ông trước mặt, người đàn ông này là thân phận gì mà có thể khiến Tống Hậu Lượng xưng là thuộc hạ.

 Và ngay lúc này, một vài chiếc xe Jeep đột nhiên xông vào, tất cả đều mang biển số của chiến khu địa phương, giống như hồng thủy mãnh thú, trực tiếp xông vào.

 Bang bang bang bang.

 Mười mấy tên lính vũ trang trực tiếp từ trên xe nhảy xuống, người cầm đầu vẫn là thiếu tá.

 Hàn Lợi Dân hung dữ, nghiêm mặt, người từ xa xa đã rống lên: "Ai kêu các người tới đây?.

 Tất cả đều rút về cho lão tử.

 Tống Hậu Lượng, cậu làm gì vậy hả?" Tống Hậu Lượng nhìn thấy người tới, sợ tới mức đứng tại chỗ tập trung nghiêm túc, chào hỏi: "Chủ nhiệm.

 Sao ngài lại ở đây?." Hàn Lợi Dân là Chủ nhiệm của Tống Hậu Lượng và hiện là người đứng đầu chiến đoàn ba vạn quân tại Tô Hàng.

 Không ngờ chuyện xảy ra hôm nay lại kinh động đến ông ấy.

 Tổng Hậu Lượng lập tức hiểu chuyện hôm nay vượt quá khả năng của mình nên lập tức tránh sang một bên nhường đường cho Hàn Lợi Dân.

 Hàn Lợi Dân tức giận chỉ thẳng vào Tống Hậu Lượng, quát mắng: "Toàn bộ rút lui.

 Lập tức." Sau đó, ông quay đầu nhìn Tiêu Chiến, nghiêm túc đứng tại chỗ, cúi chào rồi nói: "Chiến bộ thứ 7 của Giao Long Quân, Hàn Lợi Dân, kính chào chủ soái Bắc Lương." Bùm.

 Bầu trời nổ vang như sấm, trực tiếp thổi bay tất cả mọi người xung quanh từ trong ra ngoài.

 Bắc...

chủ soái Bắc Lương? Anh ấy là chủ soái Bắc Lương.

 Là người trẻ nhất và mạnh nhất trong chiến khu. Đ0.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

 Chỉ dùng sức của một người mà chống lại hàng triệu quân đội của tám quốc gia và bảo vệ đất nước Bắc Lương Vương, đó là Tiêu Chiến, người canh giữ biên giới của nước Long.

 Lúc này, Tống Hậu Lượng và Triệu Minh đều hiểu được những gì vừa trải qua.

 Cùng lúc đó, Tống Hậu Lượng tìm điện thoại di động gửi một tin nhắn cho Tô Khải Minh, gửi xong, tay vẫn không ngừng run rẩy.

 “Hàn Lợi Dân.

 Người của ông thật tuyệt vời." Long Nhất lạnh lùng nói.

 Hàn Lợi Dân lập tức nói: “Thực xin lỗi, là do tôi chưa làm tròn trách nhiệm." Tuy nhiên, Tiêu Chiến cũng mất kiên nhẫn nói: “Tôi còn có việc." Vừa dứt lời, Tiêu Chiến trực tiếp đi tới trước mặt bọn họ, không ai dám ngăn cản.

 Sau khi Tiêu Chiến mang theo Long Nhất rời đi, Hàn Lợi Dân và những người khác thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi ướt đẫm cả người.

 “Chủ nhiệm, đang xảy ra chuyện quái quỷ gì vậy?” Tống Hậu Lượng giờ phút này mới sợ hãi hỏi, có thể báo động chủ soái Bắc Lương đến Tô Hàng, nhất định sẽ là một sự kiện lớn.

 Hàn Lợi Dân quay đầu lại, gần như tức giận gầm lên: "Tổng Hậu Lượng.

 Anh vẫn là đội trưởng tuần tra Tô Hàng.

 Nhìn xem phía dưới anh đã xảy ra chuyện gi.

 Nếu hôm nay không có tôi tới, chức Cục trưởng tuần tra của anh đã kết thúc ròi...."

"Chủ nhiệm, đừng làm tôi sợ, đã xảy ra chuyện gì? Cho tới bây giờ tôi cũng không biết”.

 Tống Hậu Lượng lập tức chết đứng.

 “Hôm nay trên đường Phượng Hoàng xảy ra một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng, anh có biết không?” Hàn Lợi Dân lạnh lùng hỏi, vẻ mặt Tống Hậu Lượng bối rối, có một vụ tai nạn xe hơi, làm sao anh ta- một cục trưởng tuần tra lại phải biết được, nó là chuyện cùa cấp dưới.

 Triệu Minh lập tức đứng lên nói: "ông Hàn, tôi biết, chuyện này tôi đã điều tra rõ ràng, đây là một vụ tai nạn, người bị thương là một cô bé, có vấn đề gì không?."

"Tai nạn?. Haha." Lợi Dân đỏ mắt, giận dữ gầm lên: “Vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết.

 Đây không phải là một vụ tai nạn mà là một vụ giết người có tính toán trước.

 Và đối tượng giết người, cô bé, là con gái ruột của chù soái Bắc Lương.

 Anh. Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом

 Nói cho tôi biết, đồ ngu xuẩn, anh có mấy cái đầu để đây." Bùm.

 Đầu óc mọi người đều nổ cái đùng, bây giờ trong lòng bọn họ chỉ có một từ, chính là trời sập.

 Lòng bàn tay của Tống Hậu Lượng ướt đẫm mồ hôi, sửng sốt hồi lâu mới nói: "Mau.

 Nói cho mọi người biết, ai gặp phải người của Bắc Lương thì tránh ra.

 Không can thiệp.

 Nhấn mạnh, không được can thiệp.

 Còn nữa, điều tra kỹ lưỡng ai là chù mưu của vụ giết người này.

 Ngay lập tức."

"Vâng.

 Tống tư." Triệu Minh đáp.

 Thế nhưng là Hàn Lợi Dân trực tiếp khoát tay nói: “Không cần.

 Cậu nghĩ những người Bắc Lương kia sẽ cho các người cơ hội sao?.

 Các người nhớ kỹ, phát sinh bất cứ chuyện gì, các người đều coi như không biết.

 Dù trời có sập, có người ở phía trên quyết sách rồi.

 Các người lo quản tốt thuộc hạ của mình đi." Sau đó, Hàn Lợi Dân tức giận bỏ đi, đồng thời để lại một đội ở bên ngoài sơn trang làm bảo vệ.

 Ngay sau khi Tiêu Chiến rời khỏi biệt thự, Long Nhất nhanh chóng đưa một chiếc điện thoại di động lên nói: “Chủ sóai, là bốn Các lão gọi." Tiêu Chiến khẽ cau mày cầm lên.

 Bên đầu dây bên kia vang lên thanh âm già nua: "Là tôi, Tần Hán Quốc.

 Tiêu Chiến, anh có biết anh đang làm cái gì không? 30 vạn quân ở Bắc Lương vượt qua dãy núi Tần Lĩnh. "111 Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com Nhảy*hố truyện full

 Thượng quân đã biết và rất tức giận.

 Bốn người chúng ta thật vất vả mới khuyên được.

 Cậu không được làm những ra chuyện hồ đồ, cậu biết chưa?"

"Chúng tôi đã biết chuyện ở Tô Hàng rồi, chủng tôi sẽ cử người trực tiếp đến đó, cậu đứng yên đó cho tôi không được đi đâu cả." Đối mặt với thái độ cứng rắn của đầu dây bên kia, Tiêu Chiến nhướng mày nhìn bầu trời xanh, nước mắt lưng tròng mà nói: “Tần Gia Gia, ông có nghe được Cacao liên tục gọi ba nó không? ông đã nhìn thấy con bé đẫm máu và sắp chết chưa, ông có thể bình tĩnh được không? Con bé là con gái của tôi, con gái ruột của tôi.

 Năm năm qua, tôi chưa từng biết mình còn có một đứa con gái.

 Tôi cảm thấy có lỗi với con, có lỗi với mẹ con tôi.

 Cô bé và Khương Vũ Nhu là mục tiêu bảo vệ của cả đời Tiêu Chiến này.

 Nếu vì chức vị của tôi, thì tôi Tiêu Chiến, từ hôm nay, sẽ từ chức chủ soái Bắc Lương.

 Trở thành dân thường.

 Tô Hàng Kim gia, tôi ăn chắc rồi.

 Ai dám ngăn cản chính là muốn làm kẻ thù của Tiêu Chiến này."

***  

Mời các bạn đọc truyện Long Vương Tế Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK