• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

tamlinh247.com.vn: Long Vương Tế Tác Giả: Phương Uyên Thể loại: HUyễn Huyễn Chương 8: Đến từ địa ngục.

Nhìn thấy xung quanh đột nhiên xuất hiện mấy trăm người, tất cả đều cầm dao găm dài và gậy gộc, Khương Vũ Nhu kinh hãi, toàn thân đều run lên.

Nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn chịu đựng nỗi đau đến xé rách vai, giống như một con sói bảo vệ đứa con của mình trong hoàn cảnh khó khăn, dùng thân hình mềm mại chắn trước mặt Tiêu Chiến, hướng về phía đám người bên kia, người đàn ông cởi bỏ mũ thân sĩ cùng với điếu thuốc, nói: “Tam thiếu gia, là tôi sai.

Cầu xin ông thả anh ấy đi.

Tôi sẵn sàng ở lại và chịu mọi hậu quả."

Nói xong, Khương Vũ Nhu định quỳ gối xuống, nhưng cánh tay nhỏ yếu ớt của cô trực tiếp bị bàn tay to ấm áp và mạnh mẽ phía sau kéo lại.

Khương Vũ Nhu ngoái đầu nhìn lại, nhìn hai mắt Tiêu Chiến đỏ bừng, vẻ mặt kiên quyết, uy nghiêm, trong lòng cô lo lắng nói: “Tiêu Chiến.

Anh muốn làm gì? ông ta chính là tam thiếu gia nhà họ Kim, Kim Chính Sơn.

Trong tay có hơn một ngàn thủ hạ.

Là một trong tứ đại thế lực toàn bộ Tô Hàng thế giới ngầm Kim Báo Tử.

Chúng ta đấu không lại ông ta, anh đừng làm bậy, mau chóng dắt theo Cacao rời đi...

Em sẽ một mình chịu đựng...

Khóe miệng Tiêu Chiến nhếch lẽn, lộ ra nụ cười dịu dàng và tự tin nhất, vươn tay nhẹ nhàng vén tóc của Khương Vũ Nhu lên, nói: “Là người phụ nữ của anh, em không cần van xin người khác hay là quỳ xuống." Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com Nhảy*hố truyện ful

"A. Chú ba, chú ba...

Cứu cháu, cứu cháu với.

Cháu sắp chết rồi."

Kim Thái lúc này đang nằm trên vũng máu, không ngừng gào thét về phía Kim Chính Sơn.

Kim Chính Sơn liếc mắt, nhìn thấy cháu trai khổ sở như vậy, trên người nhất thời dâng lên sát khí, lạnh giọng hét lớn: “Hừ.

Hay cho thằng nhóc như cậu.

Khinh thường người nhà họ Kim rồi phế cháu trai tôi.

Cậu thật sự không biết chữ ‘chết’ viết như thế _ ' _ 'IM nào à.

Tiêu Chiến khẽ cười, kéo Khương Vũ Nhu đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt ra phía sau, nói: “ông cho rằng ông có thể giết chết tôi?"

"Ngạo mạn."

Kim Chính Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, hàng trăm tên phía sau đều cầm dao găm và gậy dài, giống như con ngựa hoang mất cương, sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào để giết Tiêu Chiến và Khương Vũ Nhu.

“Chưa từng có ai nói chuyện với tôi như cậu.

Hôm nay, tôi cho cậu hai cách, thứ nhất quỳ xuống, tự phế tay chân.

Thứ hai, cậu và cô ta cùng chết."

Khi giọng nói của Kim Chính Sơn tắt dần, gương mặt cô đầy nước mắt trốn sau lưng Tiêu Chiến, nắm chặt vạt áo của anh và nói: “Tiêu Chiến, anh mau chạy đi.

Em không muốn liên lụy anh, anh chạy mau.

Cacao còn cần đến anh..."

5 năm, thời điểm này gặp được Tiêu Chiến, cô đã mãn nguyện rồi.

Cô không muốn mình liên lụy đến Tiêu Chiến, và cô cũng không muốn Cacao không có ba.

Tiêu Chiến lại cười, một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Kim Chính Sơn, nói: “Thả cô ấy đi, tôi sẽ ở lại.

Kim Thái là do tôi phế, và mục tiêu của ông là tôi."

Sắc mặt Kim Chính Sơn trầm xuống, ông nhìn Tiêu Chiến, có thể nhìn thấy chỗ Tiêu Chiến đang đứng rất thông minh, nếu ông ào ào xông tới, khả năng Kim Thái sẽ chết.

Hơn nữa, từ trong ánh mắt Tiêu Chiến, ông thấy được áp lực xưa nay chưa từng có.

Người đàn ông này thật đáng sợ.

Tuy nhiên, mấy năm nay Kim Chính Sơn nắm quyền lực ngầm Tô Hàng, sóng gió gì mà chưa thấy qua? “Được.

Theo ý cậu.

Thả cô ta đi."

Kim Chính Sơn giận dữ hét.

Mấy người phía sau lập tức né ra thành một con đường, Khương Vũ Nhu không dám đi, kéo chặt Tiêu Chiến khóc: “Không. Không. Em muốn đi với anh. Em không muốn hai ta xa cách.

Phải đi cùng nhau." Cập nhật chương mới nhất tại nh ayho.com Nh ả y hố truyện*miễn phí

Khương Vũ Nhu khóc thành lệ nhân, cô làm sao không biết Tiêu Chiến làm như vậy là muốn bảo vệ cô.

Người đàn ông này, sự tổn thương mà anh đã gây ra cho cô 5 năm trước, vào lúc này, đã sớm tan thành mây khói.

“Nghe lời đi, Cacao cần em.

Em đi trước đi, bên ngoài sẽ có người của anh đón em.

Bọn họ sẽ dẫn em đến chỗ Cacao.

Em đừng lo lắng, anh sẽ không sao đâu, anh nhất định trở về tìm em.

Nhất định."

Tiêu Chiến ôm chặt Khương Vũ Nhu, nói nhỏ bên tai cô: “Em ở lại, anh sẽ phân tâm.

Rồi sau đó, anh đột nhiên đẩy cô ra, quát: “Đi.

Vì Cacao."

Hai mắt Khương Vũ Nhu rưng rưng, lùi về phía sau, hai mắt đỏ hoe, rốt cuộc xoay người, che miệng chạy thẳng một đường.

Cô không dám quay đầu lại, cô sợ phải nhìn thấy cảnh tượng mà cô không muốn thấy nhất.

Khương Vũ Nhu chạy dưới ánh trăng trắng bệch, ánh đèn vỡ vụn cùng ánh trăng phía sau, kéo bóng dáng cô thật dài.

Nơi đó, hàng trăm tên côn đồ từng người một đã bao vây Tiêu Chiến.

Nhưng cho dù như vậy, Tiêu Chiến vẫn đứng bất động ở nơi đó, không chút sứt mẻ, trên mặt cũng không lộ ra sợ hãi chút nào.

Ngược lại, là vô cùng túc sát.

Mà sự ớn lạnh này ngày càng mạnh mẽ hơn theo thời gian.

Cuối cùng biến thành sát khí tận trời.

Khương Vũ Nhu vừa chạy một đường vừa che lại cánh tay khóc thút thít, sau đó một chiếc xe jeep dừng lại trước mặt cô.

Trên xe, Long Bốn nhảy xuống, nói: “Chị dâu, lên xe.

Em dẫn chị đến chỗ Cacao, cô bé rất cần chị.

Hơn nữa, chị cũng cần phải chữa trị vết thương.

Để càng lâu, cánh tay này của chị sẽ rất khó chữa."

Khương Vũ Nhu nhìn người đàn ông trước mặt, lo lắng hỏi: “Anh có phải là bạn của Tiêu Chiến không? cầu xin anh, mau đi cứu anh ấy đi.

Anh ấy bị người nhà họ Kim vây quanh, cầu xin anh."

Sắc mặt Long bốn bình tĩnh, nói: “Chị dâu.

Chị cứ yên tâm, những người đó còn không phải đối thủ của đại ca.

Chị lên xe trước, em đưa chị đến Sơn trang."

"Thật... Thật sao? Tiêu Chiến sẽ không sao phải không?” Mặt Khương Vũ Nhu tỏ vẻ không tin, ở đó lên tới trên 100 người, Tiêu Chiến làm sao có thể đánh thắng được.

“Chị dâu.

Chị phải tin tưởng đại ca, lần này anh trở về, chính là muốn bảo vệ chị và Cacao.

Nếu chị và Cacao xảy ra bất kỳ chuyện gì, đại ca sẽ tự trách bản thân cả đời."

Long Bốn nghiêm túc và nói một cách lo lắng.

Khương Vũ Nhu quay đầu lại, đã không còn thấy ai nữa, suy nghĩ xong liền cắn môi đỏ mọng lên xe.

Xe khởi động, Long Tứ vội vàng đưa Khương Vũ Nhu đi về hướng Sơn trang.

Nhiệm vụ của anh chính là bảo vệ phu nhân thật tốt.

Ở đây, có Long Nhất và Long Tam, sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Hơn nữa, người nhà họ Kim còn phải đối mặt chính là vua của Bắc Lương, kẻ cầm đầu 300.

Phá Long Quân.

Là chúa tể của Điện Thần Long.

Bọn họ không biết mình sắp đối mặt với cái gì đâu.

Sát tâm của chủ soái đã bắt đầu, bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản được.

Mà bên này, người Kim Chính Sơn đã hoàn toàn bao vây Tiêu Chiến, đối mặt với hàng trăm tên côn đồ, không có cơ hội sống sót.

Cho nên, Kim Chính Sơn cười một cách tàn nhẫn và nói: “Cậu bé, cậu thật điên rồ.

Nhưng, kiêu ngạo cũng phải trả giá."

Tiêu Chiến khẽ lắc đầu, không để ý đến Kim Chính Sơn và hàng trăm tên côn đồ của ông ta.

Tất cả những điều này đều bị Kim Chính Sơn nhìn thấy, ông thật sự không thể hiểu nổi, đối mặt với sự bao vây như vậy, người đàn ông trước mặt ông thực sự còn có thể cười.

Hơn nữa, nụ cười của anh thể hiện sự tự tin mạnh mẽ.

Giống như, trong mắt Tiêu Chiến, bọn họ đều là cỏ rác, là sâu bọ.

Tiêu Chiến không hề giấu giếm sát khí trong lòng, nói: “Kim Chính Sơn, ông sai rồi.

Tôi không phải là người trả giá. Mà là ông và nhà họ Kim."

Đối mặt Tiêu Chiến rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Kim Chính Sơn hoàn toàn nổi giận, gào rống, cởi chiếc áo khoác ngoài ra, quát: “Nhóc con.

Cậu đây là muốn tìm cái chết.

Dù cậu có mạnh mẽ đến đâu, sao có thể xử được hơn 100 người?.

Hôm nay, cho dù là Thiên Vương tới.

Cậu cũng phải chết cho tôi."

Oanh.

Giọng Kim Chính Sơn vừa dứt, phía sau ông 100 người nối đuôi nhau mà tiến lên, mang theo sát ý nhằm phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn bầu trời không nói lời nào, không biết từ bao giờ phủ đầy mặt trăng tàn huyết, nói: “Nhà họ Kim, quả nhiên rất ngông cuồng." *Cập nhật chương mới nhất tại лhayho.com

Không cần Tiêu Chiến động thủ, mấy tên côn đồ cầm dao găm dài giết Tiêu Chiến, nhưng còn chưa tới gần người anh 3 mét, chợt một đạo thân ảnh hiện lên, rồi sau đó ba người này trực tiếp bị một lực mạnh đá bay ra ngoài, giữa không trung một đường vòng cung vạch ra mười mấy mét, một tiếng nổ mạnh, đâm về đám người đằng sau, trực tiếp đánh bay mười mấy người, tất cả đều ngã xuống đất.

Sau đó, trong ánh mắt có chừng hơn 100 người, đột nhiên nhìn thấy lại xuất hiện hai thân ảnh, giống như sát thần, đứng sừng sững ở trước mặt Tiêu Chiến.

Quần áo trên người họ xào xạc trong gió đêm.

Sát ý kia làm cho người ta sợ hãi, tựa như một thanh kiếm đâm thủng toàn trường.

Lông tơ Kim Chính Sơn đứng chổng ngược, nhìn thấy đột ngột xuất hiện thêm hai người, trực tiếp giận dữ hét: “Giết.

Một tên cũng không để lại."

Long Một cùng Long Tam cười lạnh, trực tiếp nhảy lên không trung, lao tới như đạn pháo đáp xuống.

Bất cứ nơi nào họ đi qua, những tên côn đồ đó như rơm rơi, thậm chí có người còn bị đánh bay ra ngoài hàng chục mét, treo ở bốn phía cây cối và ở trên mui xe.

“Cái này...Không thể nào. Không thể nào."

Kim Chính Sơn sợ hãi.

Anh chưa bao giờ thấy qua sức chiến đấu như vậy.

Người của ông đều được đào tạo bài bản.

cỏ thể quét sạch người của ông như thu hoạch cỏ và rơm trong tích tắc, đó chắc chắn là một sự tồn tại mà ông không thể tưởng tượng nổi.

Cao thủ. Đọc truyện hay tại website n hayho. com Nh ảy hố truyện full

Đỉnh cấp cao thủ.

Bá. Một tia sáng lóe lên.

Kim Chính Sơn còn chưa kịp tự tới hỏi, Long Tam đã xuyên qua mấy chục người trước mặt ông, trong tay cầm một con đại đao, kề vào cổ ông.

Con dao găm sắc bén, lấp lánh ánh sáng lạnh của mặt trảng, cắt qua một lớp da trên cổ Kim Chính Sơn, rỉ máu.

Trong mắt Kim Chính Sơn, mười mấy tên thuộc hạ đứng trước mặt ông cũng trong nháy mắt ôm lấy cổ phun máu ngã xuống đất.

'Đừng cử động.

Tôi không chắc con dao găm của tôi có cắt đứt được đầu ông hay không."

Long Tam nói những lời đáng sợ nhất bằng giọng điệu bình tĩnh nhất.

Lạch cạch.

Một vài giọt mồ hôi lạnh lăn dải trên trán Kim Chính Sơn lăn xuống, ông âm thầm nuốt nước miếng, cảm giác ớn lạnh ở cổ khiến cả người ông phát run.

Tiêu Chiến bước tới, mỗi bước đi đạp xuống đều giống như hồi chuông báo tử.

Anh đứng ở trước mặt Kim Chính Sơn, vẻ mặt khí thế anh từ trên cao nhìn xuống Kim Chính Sơn, nói: “Nói với Kim Chính Long, nếu ông ta muốn con trai ông ta sống sót.

Bảy ngày sau, tới Lãng Nguyệt Sơn trang.

Bảy ngày, nhà họ Kim các người có thể lợi dụng 7 ngày này để vận dụng hết tất cả thủ đoạn cùng quan hệ, lực lượng đi."

Tiêu Chiến trực tiếp lôi Kim Thái đã bị phế tay chân rời đi, cả người Kim Chính Sơn suy sụp, nhìn chiếc xe jeep đi xa, mồm to thở dốc.

Dù đã hơn mười phút trôi qua, Kim Chính Sơn vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Bởi vì, vừa rồi trong nháy mắt, ông cảm nhận được tử vong uy hiếp.

“Tên kia, rốt cuộc là ai?” trong lòng Kim Chính Sơn vô cùng hoang mang, đồng thời, ông cũng hiểu được nhà họ Kim gặp phải chuyện rắc rối xưa nay chưa từng có.

***

Mời các bạn đọc truyện Long Vương Tế Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.com.vn

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK