• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

tamlinh247.org: Long Vương Tế Tác Giả: Phương Uyên Thể loại: HUyễn Huyễn Chương 6: Khương Vũ Nhu, anh đã trở về.

 Tiêu Chiến trực tiếp cúp điện thoại, sắc mặt giận dữ, cả người dâng lên sát ý vô tận, trực tiếp nâng bước ngồi trên xe jeep, lạnh giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ từ chức chủ soái Bắc Lương.

 Hạ lệnh.

 Điện Thần Long dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện ở Tô Hàng.

 Long Ngũ đến Long Bát, các người ở lại sơn trang canh giữ."

 

"Chủ soái, ngài thật sự muốn từ chức chủ soái Bắc Lương sao?” Long Nhất sốt ruột hỏi, không cam lòng.

 Bắc Lương Vương, Bắc Lương bộ nước Long, càng là thần tượng vĩnh viễn trong lòng bọn họ.

 “Không cần nhiều lời, xuất phát, cung điện Buckingham."

 Tiêu Chiến lạnh giọng nói, trong mắt chất chứa sát ý, giờ phút này đã xông thẳng trời cao.

 Khương Vũ Nhu, anh đã trở về.

 Mặc kệ là ai cũng không thể cướp em khỏi anh.

 Càng không thể thương tổn em.

 Long Nhất nghe lệnh, trực tiếp hô: “Long Nhất thề sống chết đi theo chủ soái.

 Từ hôm nay trở đi, Long Nhất cũng từ chức ở Phá Long Quân.

 Quay về Điện Thần Long."

 

"Long Nhị thề sống chết đi theo chủ soái.

 Từ hôm nay trở đi, Long Nhị cũng từ chức ở Phá Long Quân.

 Quay về Điện Thần Long."

 Long Nhất đến Long Bát, toàn bộ từ từ chức ở Phá Long Quân.

 Tự giờ trở đi, bọn họ cùng Phá Long Quân không còn quan hệ, mà là hoàn toàn trở thành Bát Đại Long Tướng của Điện Thần Long danh chấn thế giới.

 Điện Thần Long, tuy rằng cỏ quan hệ với Phá Long Quân nhưng là không lệ thuộc vào bất kì quốc gia nào, không lệ thuộc vào thế lực nào, nó chỉ thuộc về Tiêu Chiến.

 Tiêu Chiến ghé mắt, không cần nhiều lời, tự nhiên hiểu rõ ý nghĩ trong lòng đám anh em này.

 Long Nhất đến Long Tứ, trực tiếp lên xe, nhấn ga, xe jeep oanh một tiếng nổ, chạy nhanh ra ngoài.  tamlinh247.org nhanh nhất tại N hayh o. com Nhảy*hố truyện full

 Mà Long Ngũ đến Long Bát ở sơn trang canh giữ.

 Mà bên này, Long Các thần bí nhất quan trọng nhất của nước Long, giờ phút này, trong đại sảnh được bảo vệ nghiêm mật nhất, bổn người ngồi xung quanh cái bàn tròn với những sắc mặt khác nhau.

 Tần Hán Quốc bất đắc dĩ thở dài một hơi, buông điện thoại, nói: “Tên nhóc quật cường này, sao lại không thèm nghe tôi nói cho hết lời vậy chứ?"

"Lão Tần, thằng nhóc kia cúp máy sao?” Một ông lão dáng người béo lùn đeo mắt kính gọng vàng, có chút chế nhạo nhìn Tần Hán Quốc cười cười, nói: “Tính tình thằng nhóc đó là vậy rồi, thôi bỏ đi.

 30 vạn Phá Long Quân, các người tính toán xem phải làm sao bây giờ? Lúc này, đứng ở một bức tranh kim sắc Cửu Long thật lớn, Giang Vạn Long mặt chữ điền, trạng thái nghiêm túc, chắp hai tay sau lưng, nói: “Phá Long Quân tạm thời để Tư Phong tiếp quản, toàn bộ cấp dưới ở tại chỗ đợi lệnh.

 Còn Tiêu Chiến xin từ chức, không cần để ý tới, chỉ cần cậu ấy muốn trở về, cậu ấy vẫn là Bắc Lương Vương danh chấn thế giới.

 Vị trí này, tôi vẫn luôn để lại cho cậu ây.

 “Ai, đứa nhỏ này, thân thế đau khổ, thật vất vả trưởng thành đến giờ, chúng ta không thể nhìn cậu ấy phạm sai lầm.

 Đương nhiên, cậu ấy đã vì nước Long trả giá quá nhiều, chúng ta cũng không thể rét lạnh tâm của tên nhóc đó, cũng không thể làm 30 vạn Phá Long Quân thất vọng buồn lòng.

 Truyền mệnh lệnh, phái một thân vệ hoả tốc đi Tô Hàng trước, gặp được bất luận chuyện gì cứ để cho bọn họ có quyền tự xử lý.

 Nhớ kỹ, nhiệm vụ của bọn họ là đi bảo hộ thằng nhóc đỏ cùng công chúa nhỏ của nước Long chúng ta."

 Ba vị Các lão nghe vậy, lập tức vui mừng đầy mặt, nói: “ông Giang, nãy giờ cũng chỉ chờ mấy lời này của ông thôi đấy.

 Mà lúc này, cung điện Buckingham nổi tiếng nhất bản địa Tô Hàng, trong phòng tổng thống phòng, mấy người đàn ông quần áo ngăn nắp xinh đẹp, đang ăn uống linh đình, uống rượu nói chuyện kinh doanh.

 Kim đại thiếu gia ngồi ở chủ vị, mặt đỏ hồng nhấp một ngụm rượu, nhìn Khương Vũ Nhu trước mắt đang quỳ trên mặt đất rót rượu cho mình.

 Anh ta vươn tay, trực tiếp bắt lẩy cổ tay mềm mại Khương Vũ Nhu, Khương Vũ Nhu sự tới mức như chim sợ cành cong: “Kim đại thiếu gia, anh...

 “Ha hả.

 Khương Vũ Nhu, đã tới rồi cái địa phương này rồi, cô còn giả vờ thanh thuần gì nữa chứ.

 Lại đây, bổn đại thiếu gia muốn uống rượu."

 Kim thiếu gia đột nhiên lôi kéo túm Khương Vũ Nhu đang mặc váy trắng vào trong lòng ngực mình.

 Khương Vũ Nhu trượt chân, ngã ngồi ở trên người Kim đại thiếu, Kim thiếu gia dùng tay từ sờ từ gương mặt rồi trượt xuống, ròi sau đó đột nhiên dựa vào người Khương Vũ Nhu hít một ngụm, mặt đầy dâm tà tươi cười nói: “Ưm.

 Thơm quá.  Cập nhật chương mới nhất tại nh ayho.com Nh ả y hố truyện*miễn phí

 Quả nhiên, cô đúng là người phụ nữ mê người nhất mà."

 Khương Vũ Nhu sợ hãi, cả người đều run rẩy kháng cự.

 Cô đột nhiên đẩy Kim Thái ra, run rẩy đứng ở một bên, đáy mắt tràn đầy nước mắt cùng khủng hoảng, khom lưng 90 độ nói: “Thực xin lỗi, Kim đại thiếu, tôi phải đi về, tôi muốn đi gặp con gái của tôi."

 Nói xong, Khương Vũ Nhu xách túi lên muốn chạy đi ra ngoài, nhưng Kim Thái trực tiếp túm cánh tay Khương Vũ Nhu kéo qua, rồi sau đó giơ bàn tay to lên bang một cái tát thật mạnh trên mặt cô.

 Một cái tát này, trực tiếp khiến Khương Vũ Nhu ngã lãn trên mặt đất, trên má nhanh chóng hiện lên một dấu tay đỏ chót. Đ0.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

 “Phanh."

 Kim Thái đá bàn trà, rượu ào ào rải đầy đất, anh ta chỉ vào Khương Vũ Nhu cả giận nói: “Khương Vũ Nhu.

 Cô con mẹ nó được tiện nghi còn khoe mẽ?.

 Bổn đại thiếu có thể coi trọng cô là phúc khí của cô, cô cư nhiên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

 Bổn đại thiếu gia nói cho cô biết, hôm nay nếu cô không hầu hạ tôi cho tốt, cô đừng mong có thể bước ra khỏi cái cửa này."

 Nói xong, Kim Thái ngồi xổm xuống, tàn nhẫn một nhéo cằm Khương Vũ Nhu, nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn đầy nước mắt, nắm tóc cô, cả giận nói: “Khương Vũ Nhu.

 Nói thật cho cô biết, toàn bộ bệnh viện đều là người của lão tử, tôi chỉ cần nói một câu, con gái của cô chỉ có nước phải chờ chết.

 Cô lo nghĩ thật kỹ cho tôi, cô có dám từ chối nữa không."

 

"Không cần, không cần.

 cầu xin ngài, Kim đại thiếu, buông tha con gái của tôi đi, con bé mới 4 tuổi thôi, cầu xin ngài."

 Khương Vũ Nhu khóc lóc thảm thiết, kính quỳ trên mặt đất cầu xin Kim Thái.

 Một khắc đó, cô bất lực cùng khủng hoảng cỡ nào chứ, cô hy vọng có thể có một người đàn ông có thể đứng ra thay chính mình che mưa chắn gió.

 Mà lúc này, một bên Dương Yến có xã giao với cô vọt lại đây nâng Khương Vũ Nhu dậy, mặt đầy ý cười với Kim Thái nói: “Kim đại thiếu, hà tất gì mà phải tức giận làm hỏng bầu không khí đâu, nếu không ngài cùng vài vị kia uống chút rượu tâm sự, tôi sẽ khuyên nhủ cô ấy thật tốt nhé."

 Kim Thái hừ lạnh một tiếng, Dương Yến nhanh chóng nâng Khương Vũ Nhu rời đi, đi tới wc nữ.

 “Thế nào, không có việc gì chứ? Em nhìn xem, sao em lại muốn đối nghịch với Kim Thái làm gì cơ chứ? Anh ta chính là Kim gia đại thiếu gia, chúng ta không thể trêu vào."

 Dương yến mượn nước sát trùng cùng tăm bông, nhẹ nhàng thay Khương Vũ Nhu lau vết thương ở mặt cùng khóe miệng: “Kim đại thiếu này xuống tay cũng quá độc ác, sao anh ta có thể đối xử với em như vậy chứ."

 

Ánh mắt Khương Vũ Nhu ảm đạm không ánh sáng, nhìn chính mình trong gương, nước mắt không biết từ lúc nào đa lãn xuống, lôi kéo Dương Yến nói: “Chị Yến, chị có biện pháp nào đưa em đi ra ngoài không, Cacao còn ở bệnh viện, con bé sắp không trụ được rồi, em phải đi về, phải đi về."

 Dương Yến đồng tình, hốc mắt phiếm hồng, ôm chặt Khương Vũ Nhu, ôm cô vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Khương Vũ Nhu, nói: “Vũ Nhu, không phải chị không giúp em, mà là chị cũng không có biện pháp nào cả.

 Em biết đấy, Kim đại thiếu quá độc ác.

 Hôm nay en đáp ứng anh ta tới đây, nếu bây giờ chạy, không riêng gì em, Cacao cũng sẽ gặp nguy hiểm.

 Nghe lời, em đừng phản kháng Kim đại thiếu nữa, không vì chính mình cũng vì Cacao, không phải em nói cô bé còn ờ bệnh viện chờ em cứu sao."

"Huhuhu."

 Khương Vũ Nhu khóc lớn, thật lâu mới bình tĩnh trở lại.

 Cô tựa hồ đã hạ quyết tâm, nhìn mình tiều tụy trong gương, cô lấy ra túi trang điềm, nói: “Chị Yến, em đã biết nhưng em muốn nhờ chị một việc."

 Dương Yến lau lau nước mắt khóe mắt, nói: “Em nói đi, chị Yến nhất định giúp em."

 Cô biết Khương Vũ Nhu đã hơn một năm, biết Khương Vũ Nhu đau khổ đến mức nào, đặc biệt là còn mang theo một đứa trẻ, thời điểm có thể giúp, Dương Yến đều sẽ giúp một tay.

 “Thay em đi bệnh viện nhìn Cacao, nếu con bé hỏi em thì nói em đang đi làm, chờ em làm xong sẽ trở về thăm con bé."  Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом

 Khương Vũ Nhu gắt gao nắm tay Dương Yến, nhìn cô bằng ánh mắt cầu xin.

 Dương Yến ừ một tiếng, gật đầu thật mạnh, mắt thấy Khương Vũ Nhu trang điểm xong xuôi, xoay người đi vào hành lang dài tựa như ma quỷ, tiến kia một không gian địa ngục khủng bố.

 Giờ phút này, Dương Yến thật sự nhịn không được, lau nước mắt, cắn răng một cái, dậm chân đột nhiên chạy lên, bắt lấy tay Khương Vũ Nhu, nói: “Không được.

 Chị không thể nhìn em nhảy vào hố lửa được.

 Chị sẽ mang em đi ra ngoài."

 Khương Vũ Nhu ngây ngẩn cả người, bị Dương Yến lôi kéo đi mấy mét rồi, chợt dừng bước, nói: “Chị Yến, chị Yến.

 Cảm ơn chị, thật sự cảm ơn chị nhưng là, đây là lựa chọn của em, em không muốn liên lụy chị, càng không muốn liên lụy người nhà của chị."

"Nhưng nơi đó chính là địa ngục.

 Những người đó, ăn thịt người không nhả xương.

 Chị tận mắt nhìn thấy vài cô gái đang sống sờ sờ bị bọn họ đùa chết.

 Chị tuyệt không có thể nhìn em cứ như vậy mà không còn nữa."

 Dương Yến khóc.

 Khương Vũ Nhu lắc đầu, hít sâu ngừng khóc, lau sạch nước mắt, nói: “Có lẽ, đây là mệnh của em."

 Cô nhận mệnh, ông trời đối với chính mình bất công như vậy, cô là một phụ nữ yếu đuối biết phản kháng như thế nào? “Khương Vũ Nhu.

 Ba Cacao đâu.

 Vì sao lâu như vậy vẫn luôn không thấy ba Cacao.

 Đều lúc này rồi, anh ta còn ở nơi nào nữa? Vì sao không đứng ra giúp em chứ.

 Anh ta có còn là đàn ông không."

 Dương Yến vội muốn chết, trong lòng cũng hận chết người đàn ông Khương Vũ Nhu vẫn luôn nhắc tới kia, ba Cacao nhưng chưa bao giờ lộ mặt, tra nam.

 Khương Vũ Nhu cười cười, lôi kéo tay Dương Yến, nói: “Anh ấy, có lẽ còn không biết bản thân mình có con gái nữa.

 5 năm rồi, có lẽ anh ấy cũng đã quên em rồi."

 Sau đó cô lau sạch nước mắt, nín khóc mỉm cười, nói: “Chị Yếnn, cảm ơn chị đã luôn giúp đỡ em từ trước đến nay."

 Dứt lời, Khương Vũ Nhu xoay người, nhìn cửa lớn đang đóng chạy, đẩy ra chính là địa ngục.

 Nhưng cô không có lựa chọn nào khác.

 Một phút đó, Khương Vũ Nhu nhắm hai mắt, lông mi đẹp dài hơi hơi rung động, khóe mắt lăn xuống vài giọt nước mắt trong suốt.

 “Tiêu Chiến, anh biết không? Chúng ta có một đứa con gái, con bé tên là Cacao.

 Nếu anh nhận được cuộc gọi kia, nếu anh còn chưa quên em, cầu xin anh trở về nhìn Cacao."

"Tiêu Chiến, thực xin lỗi, em không thể bảo vệ tốt con gái chúng ta."

 

"Cacao, mẹ thực xin lỗi con."

 Khương Vũ Nhu mở to mắt, đẩy cửa lớn, trực tiếp đi vào, nơi đó là vực sâu, là địa ngục.

 Bên trong có mấy người tựa như ma quỷ, giờ phút này mặt tất cả đều đầy vẻ cười dâm tà nhìn Khương Vũ Nhu đi vào.

 Kim Thái vẫy vẫy tay, trực tiếp kêu Khương Vũ Nhu rót một ly rượu: “Khương Vũ Nhu, cô cuối cùng nghĩ thông suốt à.

 Tự phạt trước một ly đi.

 Khương Vũ Nhu tiếp nhận chén rượu, không nói hai lời, trực tiếp ngửa đầu uống sạch sẽ, đám người Kim Thái nhìn dáng người mê người của Khương Vũ Nhu, còn có rượu đang chảy xuống trong cái cổ trắng nõn, tất cả đều dâm đãng cười.

 “Xôn xao."  Cập nhật chương mới nhất tại nh ayho.com Nh ả y hố truyện*miễn phí

 Nhưng là giây tiếp theo, Khương Vũ Nhu trực tiếp rút dao gọt hoa quả từ trong túi xách ra, đột nhiên hướng vào mặt Kim Thái, giận dữ hét: “Tôi muốn anh đền mạng cho con gái tôi."

 Kim Thái trừng to hai mắt, giật mình né sang một bên nhưng dao gọt hoa quả vẫn đâm vào cánh tay phải của anh ta, tức khắc máu tươi chảy ròng.

 “Mẹ nó.

 Khương Vũ Nhu, cô tìm chết."

 Kim Thái đi lên đá một cái trực tiếp đá Khương Vũ Nhu đập vào cửa sổ lớn rồi ngã xuống đất.

 Một cái đá này cũng làm Khương Vũ Nhu phun ra một ngụm máu tươi, cô lảo đảo đứng lên, miệng đầy máu, nhìn thấy Kim Thái tức muốn hộc máu móc ra một khẩu súng lục, nhắm ngay cô, khởi động cò súng, giận dữ hét: “Tiện nhân.

 Đi chết đi."

 Phanh.

 Súng vang.

 Họng súng bùng nổ ngọn lửa, viên đạn xoay tròn đâm thủng không khí, trực tiếp xuyên thấu cơ thể Khương Vũ Nhu, chảy ra một mảnh máu loãng.

 Khoảnh khắc máu loãng nhiễm hồng váy tuyết trắng trên người Khương Vũ Nhu, vết máu như những đóa hoa mai máu nở rộ.

 Rầm rầm.

 Khương Vũ Nhu bị viên đạn bắn trúng, theo quán tính khiến cho cả người cô cong lưng ngã ra sau, đập vỡ cửa sổ thủy tinh bay ra ngoài.

 Một khắc đó, thủy tinh vỡ vụn, ở dưới ánh đèn cùng ánh trăng cắt qua gương mặt cô cùng cánh tay non mịn cùng cảnh đêm bên ngoài thành phố cung điện Buckingham.

 Thật đẹp, đây là tiếng lòng Khương Vũ Nhu.

 Khóe miệng cô chậm rãi nở rộ nụ cười thuần khiết nhất đẹp nhất thế gian.

 Mà giờ phút này, dưới cung điện Buckingham, mấy chiếc bay cùng xe jeep vọt nhanh tới, tiếng thắng xe cắt ngang màn đêm yên tĩnh.

 Tiêu Chiến ngòi ở trong xe, ngẩng đầu lên liền nghe được tiếng súng vang trên tầng mười mấy, rồi sau đó, thủy tinh vỡ vụn, một thân thể nhỏ nhắn bay ra ngoài cửa sổ.

 Lập tức hai mắt Tiêu Chiến màu đỏ tươi, cả người kích động sát ý xé tan mấy tầng mây trên không trung. *Cập nhật chương mới nhất tại лhayho.com

 Hình bỏng là thứ anh luôn nhớ đến trong suốt 5 năm qua, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.

 Khương Vũ Nhu.

 “Không."

 Oanh.

 Tiêu Chiến nổi giận gầm lên một tiếng, cả người tựa như lôi đình, trực tiếp đá nát cửa xe chạy vội ra ngoài.

 Trong nháy mắt, tốc độ của anh đạt tới tốc độ cực hạn của nhân loại trên thế giới này, cảm xúc kích động bức thiết, giống như giao long ra biển.

 Tiêu Chiến đột nhiên chạy ra, trực tiếp đạp lên đầu mấy chiếc xe, rồi sau đó dồn hết sức lực nhảy lên.

 Mấy chiếc siêu xe đều bị lực chân của anh làm cho vỡ nát cửa sổ cùng đỉnh xe.

 Mà anh trong nháy mắt đã phi thân nhảy lên giang hai tay, lấy tư thế lôi đình tiếp được Khương Vũ Nhu đang rơi xuống.

 Oanh.

 Hai tay Tiêu Chiến nhận áp lực ngàn vạn cân, gắt gao ôm lấy Khương Vũ Nhu, rồi sau đó hai chân chạm xuống đất, khiến mặt đất trực tiếp bị đạp nứt.

 Khương Vũ Nhu ngưỡng mặt, mặt đầy vết máu, lúc nhìn thấy khuôn mặt của anh, hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt trào ra như vỡ đê.

 Là anh.

 Là anh.

 Rốt cuộc anh cũng đã trở lại ròi.

 Là Tiêu Chiến của cô.

 Khương Vũ Nhu tràn ngập nước mắt nhìn Tiêu Chiến, hốc mắt Tiêu Chiến cũng hổng hổng nhìn cô gái trong lòng ngực.

 Hai người, cứ như vậy nhìn nhau chăm chú, nhìn thật kỹ.

 “Vũ nhu, thực xin lỗi, anh đã tới chậm."

 Tiêu Chiến run rẩy đôi môi, cuối cùng nói ra một câu mà anh đã chôn giấu dưới đáy lòng 5 năm qua.

 ***

Mời các bạn đọc truyện Long Vương Tế Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK