• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

tamlinh247.org: Long Vương Tế Tác Giả: Phương Uyên Thể loại: HUyễn Huyễn Chương 62: Tôi sẽ không tha thứ cho cô

Ngay khi Tiêu Chiến bước vào, Trịnh Thiên Thái đã đích thân mang ghế đến cho Tiêu Chiến, hành động này khiến thần sắc Tôn Bưu hoảng hốt,

đồng thời trong lòng cũng hoảng sợ tới cực điểm!

“Ông chính là Tôn Bưu?” Tiêu Chiến ngồi xuống, phát ra khí thế, trực tiếp ép Tôn Bưu đang quỳ trên mặt đất kia không thở nổi!

“Vâng, vâng... chính là tiểu nhân.”

Tôn Bưu nhanh chóng đáp lại một cách cung kính, mồ hôi đổ như đổ mưa, giọng nói đều phát run.

Tiêu Chiến khoanh tay trước ngực, giọng điệu lạnh băng hỏi: "Vừa rồi tôi nghe được là Khương Văn Kì và Tiết Mai bắt nạt phu nhân Khương Vũ Nhu của tôi?"

Tôn Bưu lắp bắp nói: "Đúng ... Đúng, hôm nay bọn họ đến tìm tôi, đưa cho tôi 50 vạn. Bọn họ muốn cùng tôi hợp tác với bọn họ để đối phó cô Khương. Đúng lúc cô Khương tình cờ đến, và giữa bọn họ đã xảy ra tranh cãi. Bọn họ ra tay đánh hai bàn tay của cô Khương, còn nói rất nhiều câu khó nghe..."

Tôn Bưu không ngờ rằng Khương Vũ Nhu chính là phu nhân của anh, chẳng phải anh chính là tang gia khuyển nhà họ Tiêu được đồn đại rất nhiều trong nhà họ Khương sao?

Không phải là phế vật sao?

Nhưng tại sao, ngay cả Trịnh Thiên

Thái cũng sợ anh như vậy.

Rốt cuộc anh là ai?

Nghe đến đó, sát khí trên người Tiêu Chiến càng ngày càng nặng, hàn ý tràn đầy khiến tất cả mọi người cả kinh không dám ngẩng đầu nhìn thẳng! Ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng chợt giảm mạnh đến mức đóng băng!

Thình thịch!

Trịnh Thiên Thái khi đó liền quỳ xuống và nói: "Mong ngài hãy bớt giận!"

Sau khi nhìn thấy Trịnh Thiên Thái quỳ xuống, trong lòng Tôn Bưu cảm

thấy kinh ngạc và khiếp sợ giống như sông cuộn biển gầm! Đây chính là thủ lĩnh toàn bộ thế lực ngầm Tô Hàng, giờ phút này, cư nhiên trực tiếp quỳ xuống người đàn ông trẻ tuổi trước mặt!

Lúc này Tiêu Chiến mới thu lại khí thế trên người, lạnh lùng nhìn thoáng qua Tôn Bưu nói: "Hẳn là ông biết phải làm thế nào."

Tôn Bưu không ngừng mà dập đầu, hét lớn: "Tôi đã hiểu, tôi sẽ trả lại tiền ngay, đồng thời cắt đứt hợp tác với vợ chồng Khương Văn Kì! Nhất định đứng về phía cô Khương bên này, giúp cô hoàn thành đơn đặt hàng!

Cầu ngài đại nhân đại lượng, tha tôi

một mạng!"

Tiêu Chiến đứng dậy, nhìn vào mắt Trịnh Thiên Thái nói: "Phần còn lại ông tự mà lo liệu, đừng để tôi thất vọng."

Trịnh Thiên Thái gật đầu tiễn một cách lịch sự, Tiêu Chiến cũng nâng bước rời đi. Anh không thể ở ngoài quá lâu, càng không thể để lộ thân phận của mình, nếu không sẽ gây ra phiền phức không đáng có.

Vừa mới trở lại sân nhỏ, Tiêu Chiến liền nhìn thấy Khương Vũ Nhu ngồi trong phòng khách, khoác áo khoác chờ anh.

“Anh đã đi đâu?” Khương Vũ Nhu mở miệng hỏi.

Tiêu Chiến sửng sốt, có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, chẳng lẽ, Khương Vũ Nhu phát hiện cái gì?

Tiêu Chiến vào cửa, khờ khạo cười cười, nói: "Buổi tối anh ăn hơi nhiều nên không ngủ được, ra ngoài đi dạo một chút."

Vừa nói, anh vừa đi tới bên cạnh Khương Vũ Nhu, ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay mịn màng nhỏ bé và lạnh lẽo của cô, nhưng Khương Vũ Nhu lại có vẻ thẹn thùng, còn cố ý né tránh, rút tay ra, vuốt ve sợi tóc rũ xuống bên tai và nói: "Nếu anh đã về thì nên nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Khương Vũ Nhu đứng dậy, đi dép lê hướng về phòng ngủ, vừa tới cửa thì cô dừng lại, dường như do dự thật lâu mới nói: "Từ nay chuyện của em,

anh không cần phải lo, coi như em cầu xin anh. Cảm ơn."

Tiêu Chiến nhìn cánh cửa phòng đóng chặt lại, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, anh ngồi trên sô pha nhìn ảnh chụp chung của Khương Vũ Nhu và Cacao trên bàn trà, tấm ảnh được chụp ở công viên, trên bầu trời còn có cánh diều đang bay. Cacao đang thổi bong bóng. Hai mẹ con mỉm cười rất vui vẻ trước ống kính, rất hạnh phúc.

Tiêu Chiến cầm khung ảnh lên, nét mặt thay đổi, nước mắt lập lòe trong hốc mắt, đưa tay chạm vào tấm ảnh, nói: "Vũ Nhu, Cacao, đừng lo lắng, anh sẽ không để cho hai người chịu

khổ."

Ngày hôm sau.

Gia đình ba người Khương Văn Kì đã đến công ty từ sáng sớm.

Khương Mỹ Nghiên dẫm lên giày cao gót, mặc một chiếc váy dài màu đen hở ngực, lộ lưng, một người có vẻ đẹp xinh đẹp khiến người khác mê đắm, nhưng lại mang một hơi thở vô cùng lạnh lùng!

Cô ta trực tiếp ngang ngược đẩy cửa phòng làm việc vừa được cấp cho Khương Vũ Nhu ra, bước vào, ném đồ vật trong tay xuống bàn Khương Vũ Nhu, nổi giận nói: "Khương Vũ

Nhu! Chuyện gì đã xảy ra?! Tại sao nhà xưởng khu Đông Tô lại đình chỉ sản xuất vật liệu! Mấy nhà xưởng này không phải để cho cô đi bàn bạc sao? Cô có biết bây giờ thời gian là quý giá nhất không? Cô ở đây chậm trễ một ngày, bên kia lại chậm tiến độ thi công một ngày! Đến lúc đó, tổn thất nhất chính là ích lợi của nhà họ Khương tôi! Tôi thấy là cô căn bản không đủ tư cách làm người tổng phụ trách!"

Khương Vũ Nhu vội vội vàng vàng đứng dậy, nói: "Chị Mỹ Nghiên, thực xin lỗi, em đang chuẩn bị lại đi đến đó một chuyến."

Nói xong, Khương Vũ Nhu định mang

theo túi xách và tài liệu rời đi, nhưng Khương Mỹ Nghiên lại trực tiếp nắm lấy cánh tay Khương Vũ Nhu, dùng sức tát vào mặt Khương Vũ Nhu một cái, chỉ tay vào mũi của cô rồi mắng: “Đi cái gì mà đi! Một đứa tiện nhân như cô đi thì có thể nói được cái gì?! Hôm nay tôi đến cũng là để cảnh báo cô. Tôi sẽ phụ trách về dây chuyền sản xuất của những nhà xưởng này. Cô chỉ cần phụ trách thương trường bên kia sao cho kịp tiến độ công trình là được. Những chuyện khác, cô không cần phải lo. Nhớ kỹ, ông nội mà hỏi thì cô không được phép nói bậy! Nếu không, tôi sẽ xé miệng cô ra!"

Khương Vũ Nhu che lại gương mặt đỏ bừng, ủ rũ đứng ở tại chỗ, hốc mắt đẫm lệ ủy khuất, nói: "Chị Mỹ Nghiên, nhưng mà ông nội bắt em lo liệu tất cả."

“Hừ!” Khương Mỹ Nghiên hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt lạnh lẽo quát: “Cô đừng lấy ông nội ra hù tôi! Cho dù ông nội biết chuyện thì cũng nhắm mắt cho qua! Nếu cô muốn ở lại đây, cứ ngoan ngoãn làm như tôi nói đi! Nếu không, tôi có rất nhiều cách đối phó với cô và nhỏ con hoang đó!"

Dứt lời, Khương Mỹ Nghiên kiêu ngạo xoay người, hất mặt bước ra ngoài, vừa ra đến cửa còn quay lại cảnh cáo, nói: "Đúng rồi! Nếu cô dám nói với Tiêu Chiến biết chuyện này, tôi sẽ không tha thứ cho cô!"

Mãi cho đến khi Khương Mỹ Nghiên đi khuất rồi, Khương Vũ Nhu mới ủy khuất ngồi xổm trên đất mà khóc.

Nhưng là, sau một hồi khóc lóc, cô vẫn đứng dậy và xách túi rời khỏi công ty, đi đến nhà xưởng khu Đông Tô.

Mà bên này, trong phòng làm việc của Khương Mỹ Nghiên, Khương Văn Kì và Tiết Mai đang ngồi trên sô pha.

***

Mời các bạn đọc truyện Long Vương Tế Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK