• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chủ soái, sắp xảy ra chuyện! Ngài có nhớ người tên Ninh Dương không?" Hàn Lợi Dân. cung kính hỏi. 

Khí thế Từ Kiêu Long uy nghiêm, đang suy đoán binh lực ở trên sa bàn, cau mày, nghi hoặc hỏi: "Ninh Dương? Có chút ấn tượng. Chính là lính của lão Lâm, nghe nói là mầm giống tốt. Không phải đã có lệnh tháng sau thăng chức làm Thiếu tá, cùng ông đóng quân Tô Hàng rồi sao? Sao vậy, không lẽ ông lại ghen ghét và oán khí?" 

Khi nói lời này, Từ Kiêu Long trêu chọc cười đùa. 

"Chủ soái! Anh ta sắp gây ra đại họa!" Hàn Lợi Dân lo lắng, tiếp tục nói: "Ninh Dương trở về Tô Hàng liền nhằm vào Tiêu Chiến, muốn Tiêu Chiến quỳ xuống tạ lỗi với nhà họ Ninh trong yến hội nhận chức Thiếu tá của mình!" 

“Cái gì?!!!" Từ Kiêu Long nghe xong, cả người vô cùng tức giận, phẫn nộ đến mức ném gậy chỉ huy trong tay xuống sa bàn rồi gầm lên: “Ông nói lại lần nữa? Ninh Dương muốn Tiêu Chiến quỳ xuống xin lỗi sao? Này không phải là muốn chết sao! Anh ta, 

một Thiếu tá còn chưa được thăng chức, cư nhiên muốn đường đường là chủ soái Bắc Lượng nước Long quỳ xuống xin lỗi anh ta? Rốt cuộc là có chuyện gì! Ông mau nói thật cho tôi!" 

Hàn Lợi Dân nhanh chóng báo cho Từ Kiêu Long đầu đuôi câu chuyện, sau khi nghe xong, Từ Kiêu Long rất phẫn nộ, lửa giận phóng lên cao, quát: "Hay lắm, hay lắm! Hay cho một nhà họ Ninh, hay cho một cái tứ đại gia tộc! cư nhiên còn dám làm chuyện phát rồ với chủ soái Bắc Lương nước Long ta. Hay lắm! Hàn Lợi Dân, bây giờ tôi sẽ hạ lệnh ngay, ngày mùng tám tháng sau, ông đến nhà họ Ninh và loại anh ta ra khỏi quan chức cho tôi! Nếu anh ta 

không dám từ, ông có thể nói là do Từ Kiêu Long tôi hạ lệnh!" 

Từ Kiêu Long tức đến mức không thể nguôi được, cho tới bây giờ ông ấy mới biết thân thế Tiêu Chiến vậy mà lại đau khổ như thế! 

Chủ soái Bắc Lương của nước Long, vậy mà lại bị cửa nát nhà tan, ba mẹ bị nhà họ Ninh ép đến chết ở trước mặt Tiêu Chiến, còn bị chính vị hôn thê của mình lừa gạt, bị anh em. phản bội, lại càng bị đuổi giết! 

Thân thế thê thảm như thế, huyết hải thâm thù như thế, vậy mà Từ Kiêu Long ông lại không biết! 

Nếu biết chuyện này, đừng nói một cái nhà họ Ninh, mà là mười cái! Từ Kiêu Long nhất định sẽ đích thân dẫn đội về và tiêu diệt nhà họ Ninh! 

Còn có tứ đại gia tộc đó! 

"Vâng! Chủ soái!" Hàn Lợi Dân gật đầu trả lời ngay lập tức. 

Mà bên này, sau khi Từ Kiêu Long tức giận. cúp máy, ông ấy hét vào mặt phó tưởng bên cạnh: "Anh! Đi, gọi lão Lâm đến ngay cho tôi! Đi ngay! Đưa ông ta tới ngay cho tôi!!!" 

Sau khi Từ Kiêu Long nhìn thấy ông ta, ông ấy trực tiếp tiến thẳng lên, một chân đá tới, chỉ vào mũi đối phương, quát mắng: "Lâm Kiến An! Tên lính tốt chết tiệt của ông! Ông có biết tên lính dưới tay ông tên Ninh Dương không? Suýt chút nữa thì anh ta đâm thủng ông trời rồi!!! Đó là ông trời đó, ông có biết không?!" 

Lâm Kiến An dù sao cũng là một vị Trung tướng, đã hơn 40, ở thế giới bên ngoài, ông ta cũng là người có vô số người yêu quý và kính trọng! 

Chính là, giờ phút này ở trước mặt Từ Kiêu Long lại giống như một đứa trẻ bị mắc lỗi, 

khó hiểu hỏi: "Chủ soái, Ninh Dương đã làm sai cái gì rồi?" 

"Bắc Lương Vương! Anh ta đã đắc tội Tiêu Chiến, chủ soái Bắc Lương! Cư nhiên một cái Thiếu tá nho nhỏ còn muốn đường đường chủ soái Bắc Lượng nước Long quy xuống xin lỗi anh ta trong bữa tiệc nhậm chức Thiếu tá! Ông nói xem có phải Ninh Dương đã thâm thủng trời hay không? Có phải Lâm Kiến An ông muốn cởi quân phục trên người xuống rồi phải không?!" Từ Kiêu Long tràn đầy tức giận, không ngừng rít gào! 

Oanh! 

Không nghi ngờ gì nữa, những lời này đã bùng nổ trong lòng Lâm Kiến An! 

Cái gì?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK