Thực mau, Ngô Khoan Nghiệp mang theo Khương Mỹ Nghiên, xách theo rương tiền đi tới sơn trang Trịnh Thiên Thái.
“Anh tìm ai?!” Bảo vệ ở cửa trực tiếp hung ác ngăn Ngô Khoan Nghiệp lại.
Ngô Khoan Nghiệp khom lưng uốn gối, nói: “Xin chào, tôi là tới bái phỏng Thiên gia, thỉnh cầu anh thông báo một tiếng, liền nói tôi là bạn của Vương Đại Hải Hải ca, tôi tên là Ngô Khoan Nghiệp, thiếu gia Tập đoàn Ngô thị.”
Bảo vệ có thân hình cao lớn cường tráng đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngô Khoan Nghiệp, nói: “Đã biết,
chờ!
Dứt lời, anh ta xoay người đi vào báo cáo.
Giờ phút này Khương Mỹ Nghiên kéo cánh tay Ngô Khoan Nghiệp, trong lòng còn có chút e ngại cùng sự hãi.
Dù sao, nơi này chính là chỗ ở thiên gia Tô Hàng, thực hoa lệ thực xa xỉ, người bình thường là không vào được!
“Ngô thiếu, anh nói thiên gia sẽ gặp chúng ta sao?” Khương Mỹ Nghiên nhỏ giọng hỏi.
Ngô Khoan Nghiệp cười nói: “Yên
tâm đi, Hải ca là bạn của anh, hôm nay thiên gia chắc chắn sẽ gặp chúng ta. Hơn nữa, Tập đoàn Ngô thị chúng ta ở Tô Hàng cũng là có danh tiếng, không có khả năng không gặp được người.”
Mới vừa nói xong, bảo vệ lúc nãy rời đi đi thông báo cũng đã đi rồi trở về!
Chẳng qua, lần này không phải một người mà là mang theo bảy tám người cầm côn trong tay bảo tiêu, hùng hổ xông tới, chỉ vào Ngô Khoan Nghiệp giận dữ hét: “Thiên gia có lệnh! Đánhh cho tôi! Đánh gần chết mới thôi!”
Ngô Khoan Nghiệp thấy một màn như
vậy, cả người ngây ngốc còn chưa kịp phản ứng lại, sao lại thế này đã bị bảy tám người vây quanh gạt ngã trên mặt đất, một trận đòn hiểm!
“A a a! Đừng đánh, đừng vả mặt! Các ngươi lầm người rồi! Tôi là Ngô Khoan Nghiệp, là thiếu gia Tập đoàn Ngô thị, tôi tới gặp Thiên gia, Hải ca
là bạn của tôi..A a a, đừng đánh
đừng đánh, tôi sai rồi tôi sai rồi.”
Ngô Khoan Nghiệp ngã trên mặt đất, ôm đầu, không ngừng kêu thảm!
Nhưng nhóm người này xuống tay thật tàn nhẫn, chân đá tay đấm loạn xạ, tiếng kêu thảm thiết của Ngô Khoan Nghiệp quanh quẩn trước cửa
sơn trang!
Khương Mỹ Nghiên sớm đã sợ tới mức hoa dung thất sắc, xông lên muốn ngăn mấy tên côn đồ này lại, hô: “Các người dừng tay! Dừng tay! Anh ấy chính là thiếu gia Tập đoàn Ngô thị, các người nhất định lầm rồi!”
Bang!
Ai biết, một tên bảo vệ trong đó trực tiếp quay đầu tát Khương Mỹ Nghiên ngã trên mặt đất, nổi giận nói: “Đừng có nhiều chuyện!”
Khương Mỹ Nghiên sợ tới mức ôm mặt chạy sang một bên.
Ngô Khoan Nghiệp bên này cũng giãy giụa bò dậy, mặt mũi bầm dập cướp đường mà chạy, sau đó chui vào trong xe, trực tiếp phát động chân ga, giống như bị quỷ rượt mà chạy!
Khương Mỹ Nghiên nhìn thấy Ngô Khoan Nghiệp lái xe chạy, chính mình cũng luống cuống, một đường đuổi theo hô: “Ngô Khoan Nghiệp, anh đừng đi! Còn em nữa! Ngô Khoan Nghiệp, anh con mẹ nó trở về cho lão nương!”
Một hồi trò khôi hài diễn ra trong phút chốc.
Ngô Khoan Nghiệp từ bệnh viện đi ra, được thủ hạ nâng, mặt mũi đều quấn
băng, chân cẳng cũng quấn băng vải bó thạch cao.
“Ai da nha, đau chết mất, con mẹ nó, Trịnh Thiên Thái ông điên rồi
sao....” Ngô Khoan Nghiệp ngồi vào
trong xe, vừa mới chuẩn bị đóng cửa, một bàn tay đầy bùn đất chặn cửa, sau đó Khương Mỹ Nghiên hùng hổ, một thân lam lũ chui vào bên trong xe, phẫn nộ nhìn chằm chằm Ngô Khoan Nghiệp, quát: “Họ Ngô! Anh mẹ nó ném lão nương xuống là có ý gì!”
Ngô Khoan Nghiệp đau đầu, giải thích nói: “Mỹ Nghiên, không phải anh mặc kệ em, em cũng thấy rồi, nhiều người đuổi theo anh đánh như vậy, nếu là
mang theo em, bọn họ ngộ thương em thì làm sao bây giờ? Anh đây là đánh lạc hướng bọn họ đấy.”
Khương Mỹ Nghiên vừa nghe, vén đầu tóc tràn đầy bùn trộn mồ hôi lên, đau lòng nhìn Ngô Khoan Nghiệp bị băng bó thành bánh chưng, nói: “Thật vậy không? Huhuhu, em biết mà, Ngô thiếu thương người ta nhất, thực xin lỗi, tiểu bảo bối của em, là em trách oan anh, anh còn đau không?”
Ngô Khoan Nghiệp ai da nha kêu thảm thiết vài tiếng, nói: “Đau, đau đau.”
Khương Mỹ Nghiên đi theo cả giận nói: “Ngô thiếu, anh nói hôm nay có
phải Thiên gia điên rồi hay không? Tại sao còn chưa gặp mặt mà đã cho người đánh anh rồi?”
Ngô Khoan Nghiệp đau đầu, nói: “Nơi này nhất định có cái hiểu lầm gì rồi, đợi anh trở về liền tra điều tra rõ, ai da nha, đưa anh về nhà trước đi.”
Bên Tiêu Chiến cùng Khương Vũ Nhu, Tiêu Chiến đang làm cơm chiều, Cacao ngồi ở phòng khách chơi trò chơi ghép hình trên mặt đất.
Lúc này, Khương Vũ Nhu mỏi mệt từ bên ngoài trở về, hốc mắt hồng hồng, trên mặt tựa hồ còn có một cái bàn tay hồng hồng, cô vừa vào cửa liền trực tiếp đi vào phòng ngủ, đem chính
mình khóa ở bên trong.
Tiêu Chiến còn có chút hồ nghi, bưng đồ ăn lên bàn, tay chân nhẹ nhàng đi đến cửa phòng ngủ, gõ gõ cửa nói: “Vũ Nhu, ra ăn cơm.”
Không ai trả lời, trong phòng tựa hồ còn có tiếng khóc nhỏ nhỏ.
Tiêu Chiến nhíu mày, nhẹ nhàng vặn cửa phòng ra, trở tay mở cửa ra, đi đến ghé tới sau lưng Khương Vũ Nhu đang nhỏ giọng khóc thút thít trên bàn, cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy?”
Khương Vũ Nhu lập tức ngồi dậy, lau lau nước mắt, gượng cười, đứng dậy từ đi qua bên người Tiêu Chiến, nói:
“Không có việc gì, đi ra ngoài ăn cơm đi.”
Trên bàn cơm, Khương Vũ Nhu rầu rĩ không vui, cái gì cũng chưa ăn.
Tiêu Chiến nhìn mắt Cacao, Cacao lập tức hiểu ý, oai đầu nhỏ hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Đôi mắt hồng hồng, là khóc sao? Là có người bắt nạt mẹ sao? Mẹ mau nói cho ba, ba là siêu nhân có thể đánh người xấu chạy.”
Khương Vũ Nhu cười cười, ôm Cacao ở trong lòng ngực mình, vuốt vuốt cái mũi của cô bé, nói: “Con nhóc tinh quái nà, mẹ không có bị người ta bắt nạt, chỉ là gần đây có chút mệt mỏi thôi.”
Cacao nghiêng đầu, trong tay cầm món đồ chơi mới đưa cho Khương Vũ Nhu nói: “Mẹ, đây là đồ chơi của Cacao cho mẹ chơi đó. Cacao không muốn nhìn mẹ khóc đâu, nếu mẹ mệt thì phải nghĩ ngơi thật tốt nha.’’
Khương Vũ Nhu cưng chiều sờ sờ đầu Cacao, gắt gao ôm cô bé.
Tiêu Chiến múc cho Khưo’ng Vũ Nhu một chén canh, hỏi: “Thật sự không có việc gì sao? Có thể nói với anh má.
Khương Vũ Nhu nâng mi, nhìn Tiêu Chiến, nói: “Tiêu Chiến, cảm ơn ngươi cho tới nay đối ta trợ giúp. Nhưng, chúng ta bổn vô tình, chúng
ta chi gian, cũng không có ngươi tưởng tượng như vậy hảo, ta đối với ngươi, cũng không có quá nhiều cảm tình. Cùng ngươi lãnh chửng, cũng bất quá là vì Cacao, bởi vì ngươi là nàng ba ba. Ta không nghĩ Cacao cả đời đều không có ba ba, ngươi minh bạch sao?”
Lời nói đến nơi đây, Tiêu Chiến cả người run lên, xấu hổ cười nói: “Vũ Nhu, làm sao vậy đây là?”
Khương Vũ Nhu lau lau nước mắt lăn xuống khóe mắt, hốc mắt cùng cái mũi hồng hồng, hít sâu một hơi, thần sắc phức tạp nói: “Không có gì. Thực xin lỗi, Tiêu Chiến, tuy rằng anh giúp em rất nhiều nhưng em không có
cách nào tiếp nhận anh.
Không khí trầm mặc, trở nên thực lạnh.
Tiêu Chiến ngồi ở trước bàn ăn, trong lòng tràn đầy áy náy, môi run rẩy nửa ngày, tự trách nói: “Thực xin lỗi, là anh không tốt, 5 năm trước gây thương tổn cho em, anh nhất định sẽ đền bù cho em. Vũ Nhu, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ cho em cùng Cacao một tương lai hạnh phúc nhất.”
***
Mời các bạn đọc truyện Long Vương Tế Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!