Chương 22: Đối thoại tứ đại gia tộc
Đối mặt bảo vệ nhà họ Ninh vọt vào, Long
Nhất nhanh chóng tiến lên, che ở trước mặt Tiêu Chiến, rồi sau đó tàn nhẫn ra tay!
Phanh phanh phanh vài tiếng, toàn bộ bảo
vệ bay ngược ra ngoài, đâm phải không ít bàn ăn cùng bàn ghế!
Toàn bộ chính sảnh, một mảnh hỗn độn, đây người ngã xuống đất kêu rên!
Mọi người vô cùng hoảng sợ, trong lúc nhất thời quên mất ngôn ngữ, hơn nửa ngày mới
là phản ứng lại đây!
“Thằng nhóc này rốt cuộc là ai? Vẫn là năm đó tang gia khuyển dư nghiệt Tiêu gia sao?"
Thật lâu sau, trong đại sảnh tĩnh mịch mới có một thanh âm nho nhỏ.
Thực rất nhỏ, rất nhỏ!
Sợ vừa lơ đãng liền đắc tội Tiêu Chiến không biết từ chỗ nào trở về, người đàn ông này ở trong mắt bọn họ đã là sát thần!
Nhưng mà.
Phốc!
Người nọ vừa dứt lời, Long Nhật lập tức ra tay, trong tay bay ra một thanh phi nhận, cắt qua giữa không trung, cắt ngang yết hâu!
“Dám vũ nhục chủ thượng! Đáng chết!" Long Nhất lạnh lùng nói, ánh mắt giống như chim ưng nhìn quét xung quanh một vòng!
Mọi người sôi nổi nhìn qua, nhìn người đàn
ông ngồi ở vị trí kia trong tay còn bưng chén trà, giờ phút này trong cổ bắn ra máu tươi, rồi sau đó ầm ầm ngã xuống đất!
"A a a!"
Hết đợt này đến đợt khác tiếng thét chói tai vang lên, lúc này khách quý không rảnh lo việc khác liều mạng chạy ra chính sảnh!
Toàn bộ trong đại sảnh đã loạn thành một đoàn!
Ở trong đám người hoảng loạn, Ninh KÌ Nhi nhìn Tiêu Chiến đứng thẳng như tùng khoanh tay mà đứng, anh bình tĩnh như vậy,
khí thế bức người như vậy!
Trong nháy mắt thời gian, Ninh Kì Nhi đột nhiên vì hành động 5 năm trước có một tia hối hận! Chẳng lẽ, chính mình đã lựa chọn sai?
Chỉ là chuyện đã xảy ra!
Tay ngọc của Ninh KÌ Nhi gắt gao siết chặt váy đính hôn của mình, khóe mắt lăn xuống một giọt nước mắt, không phải là áy náy với Tiêu Chiến mà là phẫn nộ! Mà là phẫn nộ Tiêu Chiến phá hư tiệc đính hôn của cô ta!
Anh, huỷ hoại hết sự chuẩn bị mấy năm gần đây của cô!
“Tiêu Chiến! Anh đủ rồi!"
Ninh Kì Nhi rốt cuộc nhịn không được, cô thất thố gào rống về phía Tiêu Chiến đang
đứng thẳng như từng nói: “Hôm nay là tiệc đính hôn Ninh Kì Nhi tôi! Chuyện này với tôi mà nói rất quan trọng! Tôi không cho phép bất luận kẻ nào phá hư nó! Bao gồm anh, Tiêu Chiến! Anh không nên xuất hiện ở chỗ này, sự xuất hiện của anh chính là sỉ nhục! Là thất bại!”
Gào rống, Ninh KÌ Nhi cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn, chạy vội về phía Tiêu Chiến, hung hăng hướng đến tim Tiêu Chiến!
Trong nháy mắt kia, đôi mắt Tiêu Chiến như
sao trời, phản chiếu hình ảnh khách quý chạy tán loạn khắp nơi, phản chiếu Ninh Kì
Nhi mặt hàn đầy quang nắm dao gọt hoa
quả chạy về phía anh!
Phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo của dao gọt hoa quả, ở khoảng cách cách tim Tiêu Chiến một tấc bỗng nhiên dừng lại!
Tiêu Chiến giơ tay, nắm cổ tay Ninh Kì Nhi,
mắt lạnh nhìn người phụ nữ trước mặt, hỏi: "Đến hôm nay, cô có từng vì những chuyện 5 năm trước mà hối hận không?"
Ninh Kì Nhi nắm dao gọt hoa quả, liều mạng muốn đâm vào, chính là tùy ý cô dùng sức
thế nào cũng không thể đâm vào nửa tấc!
Nghe vậy, hàn ý trong ánh mắt Tiêu Chiến
bùng nổ! Anh lắc đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt nữ trở tay đoạt dao gọt hoa quả trong tay cô ta rồi sau đó đột nhiên ném một cái!
Đông!
Dao gọt hoa quả trực tiếp bạo bắn ra, xẹt
qua tại Ninh Kì Nhi cắt lấy một ít tóc mai rồi hoàn toàn cắm vào cại trụ kim sắc phía sau!
Chuôi dao gọt hoa quả ong ong chấn động giữa không trung!
Cô ta là sợ hãi từ tận đáy lòng!
Người đàn ông này cùng người 5 năm trước quả thực là cách biệt một trời!
Tiêu Chiến xoay người, đem hộp gấm trên bàn khép lại, một lần nữa đắp lên tơ lụa đen lưu lại một câu: “Thù giữa tôi và họ Ninh còn
chưa kết thúc đâu! Thay tôi mang câu nói này nói cho tứ đại gia tộc, Tiêu Chiến tôi,
ngày khác nhất định sẽ đến tìm bọn họ! Kêu bọn họ chuẩn bị nhiều quan tài một chút!”
Dứt lời, Tiêu Chiến nâng bước rời đi!
Ninh KÌ Nhi nhìn bóng dáng kia đi xa, không ngừng gào rống, cả người cô ta trở nên mềm nhũn, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, buồn bã mất mát, biểu tình dại ra!
Tiêu Chiến lưu lại câu nói cuối cùng kia, cũng đủ bá đạo cùng lạnh lẽo!
Một lát sau, Ninh Kì Nhi mới nhớ tới cái gì, chạy nhanh đến trước mặt Tần Hạo đang nằm trên mặt đất, tràn đầy quan tâm hỏi:
"Tần Hạo, anh không sao chứ? Thực xin lỗi thực xin lỗi, là em không tốt, em..."
Bang!
Tần Hạo trực tiếp phủi tay rồi tát một cái, tàn nhẫn mắng: “Tiện nhân! Chuyện này, Tần gia sẽ không bỏ qua!"
Lưu lại những lời này, Tần Hạo che lại cổ tay
mình mang theo vết thương, trực tiếp dẫn người rời đi!
"A a a! Tiêu Chiến......Tiêu Chiến! Anh đáng chết! Anh dám huỷ hoại hết tất cả của tôi! Tôi hận anh! Hận anh!"
Ninh Kì Nhi nằm liệt ngồi dưới đất, thống
khổ đấm mặt đất gào rống, ngưỡng mặt hướng lên trời khóc rống không ngừng!
Một đêm này, tin tức tiệc đính hôn Ninh Kì Nhi bị dư nghiệt Tiêu gia phá hư lan truyền nhanh chóng, truyền khắp toàn bộ thượng lưu ở Tô Hàng!
Vô số người bắt đầu suy đoán thân phận Tiêu Chiến!
Cuối cùng, không biết là ai để lộ ra, Tiêu Chiến là xuất ngũ trở về, chỉ có một bầu nhiệt huyết cùng thân thủ, không phải là cái phế vật cái gì cũng không biết!
Thoáng một cái, hào môn Tô Hàng càng thêm phỉ nhổ Tiêu Chiến Càng!
Đồng thời, bọn họ cũng là nhẹ xem nhà họ Ninh, một cái phế vật biến mất 5 năm cũng không đối phó được, quả thực quá ném thể diện hào môn Tô Hàng!
Hơn nữa, ở đêm đó, Tần gia chính thức tuyên bố hôn ước với nhà họ Ninh trở thành phế thải!
Chuyện này, càng nhấc lên gợn sóng không
nho!
Toàn bộ nhà họ Ninh lâm vào nước sôi lửa bỏng, không ít hợp tác xí nghiệp huỷ bỏ hợp tác với nhà họ Ninh!
Mà chuyện này, vai chính Tiêu Chiến lại một
chút không quan tâm, anh giờ phút này đang ở Lãng Nguyệt Sơn trang làm bạn với
Khương Vũ Nhu, ôn nhu cẩn thận bưng một chén canh bổ Hoa thần y nấu, thật cẩn thận đút Khương Vũ Nhu.
Mặt Khương Vũ Nhu đầy hạnh phúc sủng nịch nhìn Tiêu Chiến, người đàn ông trước mắt này càng làm cô cảm thấy vô cùng an
toàn!
“Đúng rồi, Tiêu Chiến, đôi mắt Cacao thật
sự có thể chữa khỏi sao?" Khương Vũ Nhu nhỏ giọng hỏi, hốc mắt hồng hồng, đầy mặt
chờ mong cùng khẩn trương.
Tưởng tượng đến khả năng cả đời Cacao đều không thể thấy đồ vật, Khương Vũ Nhu làm mẹ tự nhiên thấy vô cùng đau lòng.
Tiêu Chiến bỏ chén nhỏ xuống, cười cười, đắp chăn đàng hoàng cho Khương Vũ Nhu,
nói: “Ba vị thần y đã tìm được phương án, còn cần một chút thời gian, em không cần lo lắng, Cacao là con gái anh, anh sẽ không để con bé bị mù, dù có phải tìm danh y khắp toàn thế giới, anh cũng sẽ chữa khỏi cho con bé."
Nói xong, Tiêu Chiến nắm tay nhỏ Khương Vũ Nhu, sủng nịch nhìn cô, cái này làm cho Khương Vũ Nhu có chút ngượng ngùng,
nhanh chóng kéo chăn, che lại khuôn mặt nhỏ, nói: “Ừm, em tin tưởng anh"
Cũng là lúc này, Tiêu Chiến lặng lẽ từ bên cạnh lấy ra một thiệp mời, đưa cho Khương Vũ Nhu, nói: “Quà cho em.”
Khương Vũ Nhu hồ nghi lộ ra đầu nhỏ, Tiêu
Chiến nâng cô ngồi dậy, mở ra thiệp mời, nhìn đến nội dung bên trong toàn bộ thần
sắc cô trở nên vô cùng kích động, hốc mắt tràn ngập nước mắt không ngừng lăn xuống, hỏi: “Tiêu Chiến, đây là thật ư? Đây
là thiệp mời tiệc mừng thọ của ông nội sao? Ông nội bảo em trở về tham gia tiệc mừng
thọ của ông sao? Huhuhu ông nội còn thương em, ông còn yêu Vũ Nhu."
Khương Vũ Nhu vừa nói vừa khóc, gấp không chờ nổi phải xốc chăn lên xuống giường nhưng là bị Tiêu Chiến ngăn cản, nói: “Em cẩn thận một chút, tiệc mừng thọ là ngày mai, mau nằm xuống, nếu là đụng tới miệng vết thương thì sao em đi được?"
Lúc này Khương Vũ Nhu mới bình tĩnh lại,
cầm thiệp mời yêu thích không buông tay, thật giống như đây là bảo bối vậy!
Tiêu Chiến nhìn bộ dáng của cô, trong lòng thở dài một hơi.
Khương Vũ Nhu bị từ Khương gia đuổi ra 5
năm, cô tưởng niệm Khương gia kia bao nhiêu mới có phản ứng như thế chứ.
Người phụ nữ ngốc nghếch này trước nay đều thiện lương như vậy sao?
“Cảm ơn anh, Tiêu Chiến!"
Chợt, Khương Vũ Nhu nhào tới, ôm chặt Tiêu Chiến!
Lúc này, làm cho Tiêu Chiến có chút đỏ mặt, thân mình cứng đờ ngồi một chỗ, một
đôi tay không biết làm sao không biết để đâu.
Ôm vài giây, Khương Vũ Nhu cũng phản
ứng lại, mắc cỡ đỏ mặt buông Tiêu Chiến ra, cầm thiệp mời trong tay, có chút xấu hổ.
Không khí có chút ái muội.
“Đúng rồi, thiệp mời này là từ đâu ra? Là ông nội sai người đưa tới sao?" Khương Vũ Nhu hỏi.
Theo lý thuyết, Khương gia không có khả năng cho cô thiệp mời tiệc mừng thọ của ông nội!
Huống chi, mấy ngày trước đây trước cửa Khương gia, thái độ ông nội lại lạnh bằng quyết tuyệt, sớm đã làm Khương Vũ Nhu tuyệt vọng.
Hiện tại, đột nhiên có thiệp mời này, làm Khương Vũ Nhu rất nghi hoặc cũng làm Khương Vũ Nhu có chút suy đoán cùng hồ nghi với thân phận của Tiêu Chiến.
Người đàn ông này, tựa hồ từ một khắc xuất hiện kia liền cho cô rất nhiều kinh hỉ cùng ngoài ý muốn.
5 năm, rốt cuộc anh đã xảy ra cái gì?
Tiêu Chiến hơi hơi mỉm cười, sờ sờ Khương Vũ Nhu đầu, nói: “Muốn biết sao?"
***
Mời các bạn đọc truyện Long Vương Tế Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!