• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Vũ Nhu giữ chặt cánh tay Tiêu Chiến, làm nũng nói: “Anh mau nói đi, thiệp

mời này rốt cuộc làm sao tới đây? Là ai đưa? Có phải là ông nội không?"

Đối mặt liên tiếp vấn đề của Khương Vũ Nhu, Tiêu Chiến ôn nhu cười cười, nói: “Là Khương Mỹ Nghiên sai người đưa tới"

“Chị họ? Sao có thể được chứ?" Khương Vũ Nhu nghe vậy, thần sắc có chút thất vọng cùng nghi hoặc.

Khương Mỹ Nghiện vẫn luôn thống hận cô, vì sao cô ta phải người đưa thiệp mời tới được?

Tiêu Chiến cười nói: “Có lẽ là trong lòng ông nội em không bỏ em được cho nên để chị họ của em đưa thiệp mời tới. Em đừng miên man suy nghĩ nhiều nữa, nếu thiệp mời đã đưa tới, ngày mai anh sẽ đi với em. Vừa lúc, anh cũng có chuyện muốn nói cho nhà họ Khương."

"A? Anh đi với em sao? Thật vậy không? Nhưng có khi nào không tốt lắm không, trước đây ông nội vì chuyện kia mà nổi cơn lôi đình giận dữ, đuổi em ra nhà họ Khương, nếu là anh xuất hiện ở tiệc mừng thọ của ông, có khi nào làm ông nội tức giận hờn không"

Tiêu Chiến sủng nịch sờ sờ đầu cô, cười nói: “Không có việc gì, anh đi với em cũng tiện chăm sóc em luôn, dù sao trên người của em còn có thương tích"

Khương Vũ Nhu nghĩ nghĩ, gật gật đầu nói: "Được.”

Nói thật, trong lòng Khương Vũ Nhu còn có

chút sợ hãi cùng do dự, rốt cuộc, cô chưa từng mang theo đàn ông về nhà họ Khương, càng miễn bàn là đưa tới tiệc mừng thọ của ông nội!

Hơn nữa, lần này cô người cô dắt về chính là Tiêu Chiến!

Năm đó, bởi vì anh, cô trở thành chê cười của Tô Hàng làm hại địa vị cùng danh khí nhà họ Khương xuống dốc không phanh, mất đi cơ hội tấn chức nhất lưu thế gia!

Hơn nữa, bởi vì Tiêu Chiến, 5 năm qua Khương Vũ Nhu hoàn toàn sống như bóng ma, sống giữa sự chỉ trích cùng châm chọc mỉa mai của người khác!

Cho nên, trong lòng Khương Vũ Nhu có hận với Tiêu Chiến.

. Nhưng là một đêm kia Tiêu Chiến xuất hiện, những cái hận đó đã toàn bộ biến mất. Hiện tại Khương Vũ Nhu, trong lòng hoàn toàn tin tưởng Tiêu Chiến!

Nói chuyện với Khương Vũ Như một lát, Tiêu Chiến đi tới phòng Cacao, hiện tại Cacao ngồi ở cửa sổ, đôi tay chống Ở cửa số, mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, cảm thụ được ánh mặt trời ấm áp chiếu ở trên mặt.

Đôi mắt Cacao vẫn đang đeo tơ lụa màu

đen, giống như là hoa hồng đen xen lẫn vào ánh mặt trời, khiến người ta nhìn mà đau lòng!

“Cacao, ba tới thăm con.” Tiêu Chiến nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Cacao, ngồi xổm xuống.

“Baba, ba tới rồi, Cacao nhớ ba muốn chết" Cacao xoay người lại, duỗi tay trực tiếp ôm

cổ Tiêu Chiến, khóe miệng xuất hiện ý cười.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng bế cô lên, sờ sờ cái

mũi nhỏ của cô bé, chọc cô cười rồi nói: “Cacao, ngày mai mẹ phải về nhà họ

Khương tham gia tiệc mừng thọ của ông nội, con có muốn đi cùng không?"

Cacao chu cái miệng nhỏ, giận dỗi lẩm bẩm

nói: “Không đi! Mẹ cũng không cần đi! Ông già kia là người xấu! Người xấu!!! Còn có dì cũng là người xấu! Dì ấy luôn tới đây gây

phiền toái cho mẹ, còn đánh mẹ, mắng mẹ! Cacao không thích dì, cũng không thích ông già kia! Cacao mới không thèm đi!”

Nói tới đây, Cacao thực tức giận quay đầu đi, đôi tay khoanh ở trước ngực.

Tiêu Chiến nghe vậy, trên mặt hiện lên hàn

Khương Mỹ Nghiên!

Thực tốt, tôi nhớ kỹ cô!

“Cacao, nếu mẹ rất muốn trở về thì sao?"

Tiêu Chiến hỏi.

Cacao chu miệng, nghĩ nghĩ, rồi sau đó yếu ớt nói: “Vậy Cacao cũng phải đi, Cacao phải

bảo vệ mẹ, Cacao không cho những người xấu đó khi dễ mẹ! Baba, ba cùng Cacao cùng nhau bảo vệ mẹ được không?"

“Đương nhiên! Baba không chỉ có phải bảo vệ mẹ, còn phải bảo vệ Cacao nha” Tiêu Chiến sủng nịch sờ sờ đầu nhỏ Cacao, cười

nói.

Cacao nở nụ cười ngây thơ, gắt gao ôm cổ

Tiêu Chiến, hôn một cái trên má Tiêu Chiến! Cái này làm cho Tiêu Chiến sửng sốt, trong

lòng mừng như điên!

Rồi sau đó, anh ôm Cacao, hôn vài cái đến khi Cacao ghét bỏ đẩy Tiêu Chiến ra nói: “Đủ rồi baba."

Tiêu Chiến ngây ngô cười, mãi cho đến anh

rời phòng, mặt cũng đầy ý cười!

Một khắc đó, Long Nhất đứng ở cửa nhìn thấy mặt Tiêu Chiến tràn đầy tươi cười hạnh phúc, cũng cười ngây ngô.

“Cậu cười cái gì?" Tiêu Chiến hỏi.

Nghe vậy, Tiêu Chiến cộc lốc hỏi ngược lại: “Vậy à?"

“Đúng rồi, thay tôi chuẩn bị một ít quà, ngày mai Khương Vũ Nhu đến tiệc mừng thọ, không thể làm những người khác xem nhẹ cô ấy!" Tiêu Chiến nói, Long Nhật nhanh chóng gật đầu, hỏi: “Chủ soái, muốn quà lớn thế nào?"

“Cậu xem được là được, đủ để cho mọi người lau mắt mà nhìn Vũ Nhu là được! Tôi muốn cho cô ấy trở thành vai chính yến hội đêm mai! Tôi muốn cho nhà họ Khương hối

hận khi đuôi cô đi! Cũng muốn cho nhà họ Khương cầu xin cô ấy trở về!”

Tiêu Chiến nói, ý cười trên mặt chậm rãi bị sự rét lạnh thay thế!

Nhà họ Khương!

Khách sạn Hoàng Triều.

Hôm nay là tiệc mừng thọ của lão gia tử Khương Thái Xương nhà họ Khương, bao trọn đại sảnh sang quý nhất Khách sạn

Hoàng Triều, mở tiệc chiêu đãi rất nhiều danh nhân, nhân vật nổi tiếng Tô Hàng.

Toàn bộ hội trường, dòng người chen chúc xô đẩy, người tiến đến chúc thọ đều xách

theo hộp quà lớn nhỏ!

Lúc Khương Vũ Nhu cùng Tiêu Chiến xuất hiện ở Khách sạn Hoàng Triều, tự nhiên là khiến cho không ít người nhà họ Khương chỉ vào bàn tán bình luận, còn có các loại ánh mắt quái dị!

Khương Vũ Nhu, chính là tội nhân của toàn bộ nhà họ Khương, bị lão gia tử đuổi ra khỏi nhà họ Khương!

Tội nhân gia tộc như vậy cư nhiên lại ở hôm nay dẫn theo một người đàn ông xa lạ tới tham gia tiệc mừng thọ?!

"Ai? Người kia có phải Khương Vũ Nhu không, sao cô ta lại tới đây? Người đàn ông bên người cô ấy là ai chưa từng thấy qua

nha.”

"Không rõ ràng lắm a, Khương lão gia tử hồi tâm chuyển ý rồi à? Thế mà lại cho cô trở lại."

“Ha hả, bất quá là một cái tiểu tiện nhân bị đuổi ra khỏi nhà họ Khương thôi, có lẽ là lão gia tử thấy cô ta đáng thương mới cho cô ta lại đây."

“Người đàn ông kia sao tôi lại cảm thấy có chút quen mắt nhỉ, giống Tiêu Chiến của

Tiêu gia 5 năm trước."

“Không có khả năng đâu! 5 năm trước không phải anh ta đã chết sao?"

Đối mặt với nhiều ánh mắt bất thiện như vậy, Khương Vũ Nhu gắt gao kéo cánh tay Tiêu Chiến, bước chân muốn bước vào đại sảnh cũng tạm dừng: “Tiêu Chiến, hay là chúng ta trở về đi em có chút sợ hãi"

5 năm, ngoài miệng nhóm người này trước nay đều không thiếu lần nhục nhã Khương Vũ Nhu.

“Nếu đã tới, chúng ta liền vào thôi. Có anh ở đây, không có việc gì."

Nhìn ra Khương Vũ Nhu khẩn trương cùng bất an, Tiêu Chiến ôn nhu nói.

Khương Vũ Nhu hít sâu một hơi, rồi sau đó ở trong ánh mắt bất thiện của mọi người, nâng bước đi vào đại sảnh!

Ròi sau đó, trong ánh mắt quái dị chư vị khách khứa, Khương Vũ Nhu mang theo Tiêu Chiến cùng Cacao an tĩnh ngồi ở trong một góc.

Nhưng là vừa muốn ngồi xuống, một thanh âm không hài hòa truyền đến: “Chị? Sao chị lại tới đây? Còn mang theo tiểu con hoang này! Chị có biết người ông nội không thích nhất chính

là nó không! Chị mau đi đi, miễn cho chọc ông nội không vui! Nếu là ông nội không vui, trách tội một nhà chúng ta, đem ta mới vừa tấn chức thị trường bộ phó giám đốc cầm, ngươi trả nỗi trách nhiệm sao?!”

Mở miệng nói chuyện chính là em trai cùng cha khác mẹ của Khương Vũ Nhu - Khương Thần, một thân tây trang màu đen, đôi tay nhét vào túi quần, sắc mặt căm ghét phiền chán nhìn chằm chằm ba người Khương Vũ Nhu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK