• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

tamlinh247.org: Long Vương Tế Tác Giả: Phương Uyên Thể loại: HUyễn Huyễn Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Chương 13: Cảnh cáo của Long Cách

Tên người làm đứng ở cửa lập tức cong eo lui ra sau, rồi sau đó phía sau anh ta liền có một ông lão mặc trường bào màu đen chống quải trượng đi ra, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén mang theo khí thế uy nghiêm của tầng lớp địa vị cao!

Đặc biệt là một đôi mắt kia, trộn lẫn hàn ý lập loè khiến tâm thần người khác hoảng sợ cùng không tự giác cúi đầu!

Nhưng là, cái này đối với Tiêu Chiến không có hiệu quả! Tiêu Chiến ở trên chiến trường gặp qua bao nhiêu ánh mắt lạnh lẽo túc sát, không biết đã

nhìn thấy mấy chục vạn rồi!

Mà giờ phút này, Khương Thái Xương ở nhìn Khương Vũ Nhu phía sau, khóe mắt hiện lên vẻ chán ghét nồng đậm!

Rồi sau đó, ánh mắt lạnh băng dừng ở trên người Tiêu Chiến, trong lòng đột nhiên một lộp bộp!

Người trẻ tuổi này có khí thế thật đáng sợ! Đặc biệt là đôi mắt thật giống như Tử Thần! Dù có là sài lang hổ báo, sau khi nhìn thấy Tiêu Chiến đều sẽ chạy trối chết, huống chi là một ông lão bảy tám chục tuổi!

Khương Thái Xương, bảy mươi có thừa, chấp chưởng Khương gia 5 năm, là tồn tại nhất ngôn cửu đỉnh của Khương gia! Cũng là cây trụ tinh thần của toàn bộ Khương gia!

Khương Thái Xương ở Tô Hàng, cũng là nhân vật số một số hai! ông ta dẫn dắt toàn bộ Khương gia từ một cái không quan trọng ở Tô Hàng trở thành một trong tứ đại gia tộc, vẫn luôn trưởng thành tới hiện tại trở thành vị trí nhị lưu thế gia Tô Hàng! Thậm chí có tiềm lực tấn chức thành nhất lưu thế gia!

“ông nội! ông nhìn kìa tiện nhân Khương Vũ Nhu này cư nhiên còn dám mang theo người đàn ông này tới Khương gia chúng ta! Còn dõng dạc muốn ông tự mình ra cửa nghênh đón!” Khương Mỹ Nghiên nâng Khương Thái Xương, châm ngòi thổi gió nói!

Trong lòng cô ta hận chết Khương Vũ Nhu, trước kia ở Khương gia, bản thân tuy rằng là chị họ Khương Vũ Nhu nhưng lại căn bản không chiếm được ưu ái cùng yêu thương cùa Khương Thái Xương. Mặc kệ là cái

gì ăn ngon mặc đẹp, thậm chí là một ít trường hợp quan trọng, trong lòng Khương Thái Xương đều nghĩ đến Khương Vũ Nhu!

5 năm trước, Khương Vũ Nhu gây ra gièm pha oanh động ở Tô Hàng bị trục xuất khỏi Khương gia, Khương Mỹ Nghiên mới được Khương Thái Xương sở ưu ái, mới có địa vị có tầm ảnh hưởng lớn ở Khương gia! Cho nên, cô ta hận Khương Vũ Nhu, hận cô trước kia cướp đi tất cả!

Hiện tại, cô đương nhiên không muốn Khương Vũ Nhu xuất hiện ở Khương gia!

Lông mi Khương Thái Xương trầm xuống, lạnh băng đến tận xương, ánh mắt dừng ở trên người Khương Vũ Nhu, lạnh giọng nói: “Khương Vũ Nhu, 5 năm trước, cô cũng đã bị trục xuất khỏi Khương gia, hôm nay lại đây muốn làm cái gì?! Khương gia, không có tộc nhân bại hoại gia phong như vậy! Nếu là không có việc gì, cô nhanh cút cho tôi!”

“Ông nội!” Khương Vũ Nhu ở nhìn thấy Khương Thái Xương cũng đã khóc không thành tiếng, nước mắt tựa như vỡ đê chảy ra!

5 năm, cô không có lúc nào là không nghĩ đến ông nội, cha mẹ, gia đình của mình!

Từ nhỏ, ông nội luôn thương cô nhất. Cô đã phạm vào lỗi không thể tha thứ làm hại Khương gia ở Tô Hàng mất mặt, làm hại Khương gia ở 5 năm trước bị mất cơ hội quý giá tấn chức thành nhất lưu thế gia.

Khương Vũ Nhu trước nay không trách Khương gia, càng không có hận Khương Thái Xương, bởi vi cô vẫn luôn cho rằng là bản thân đã bôi

đen Khương gia. Cho nên, thời điểm nhìn thấy Khương Thái Xương, nội tâm Khương Vũ Nhu rất áy náy, cả người đều phát run, khóc không thành tiếng.

Tiêu Chiến gắt gao đỡ Khương Vũ Nhu, nhìn người phụ nữ ngây ngốc trước mắt này, sao anh không biết hiện tại trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.

Này căn bản không phải là Khương Vũ Nhu sai! Là chính anh sai! Là Ninh gia cùng tứ đại gia tộc sai!

Chính là người phụ nữ thiện lương

ngốc nghếch này đem mọi chuyện đổ lên đầu mình. Đã từng là thiếu nữ cười rực rỡ như ánh mặt trời, hiện giờ đã trở thành người mẹ, 5 năm qua đã trải qua không ít đau khổ.

“Bùm!” Khương Vũ Nhu đẩy Tiêu Chiến ra, trực tiếp quỳ gối trước mặt Khương Thái Xương, khóc lóc kể lể cầu xin nói: “ông nội, Vũ Nhu trở về thăm ngài, là Vũ Nhu không đúng, khẩn cầu ông nội tha thứ cho Vũ Nhu, huhuhuhu.”

Khương Thái Xương nhìn cũng không thèm nhìn, lạnh giọng nói: “Hừ! Cô đừng có bày ra bộ dạng này

trước mặt tôi! Mau tránh đường tôi còn phải ra ngoài!”

“Có nghe thấy không! Khương Vũ Nhu, tiện nhân này mau tránh ra! ông nội còn phải đi gặp khách quý! Chậm trễ khách quý, cô gánh nổi trách nhiệm sao?!” Khương Mỹ Nghiên lạnh giọng quát lớn: “Người đâu, các người mau đem đồ đê tiện kéo ra cho tôi!"

“Tôi xem ai dám!” Tiêu Chiến chợt tiến lên một bước, ánh mắt lạnh băng nhìn qua một vòng trực tiếp làm mấy người giúp việc sợ tới mức không dám lôn xôn!

“Anh là ai hả? Lúc trước không tìm anh tính sổ, anh cư nhiên còn dám tới Khương gia quát tháo! Là khinh thường Khương gia không người có phải hay không?!” Khương Mỹ Nghiên tức giận, đây là lần thứ hai hôm nay cô ta bị cái người đàn ông từ đâu xuất hiện này chống đối! Tức chết rồi!

Mà lúc này, Khương Thái Xương nhíu mày nhìn Tiêu Chiến, nhìn nửa ngày sau, hồ nghi mở miệng hỏi: “Cậu là cái dư nghiệt Tiêu gia năm đó?”

Mắt lạnh Tiêu Chiến nhìn Khương Thái Xương, nói: “Không sai! Tôi chính là Tiêu Chiến!”

Oanh!

Những lời này vừa ra khỏi miệng, trực tiếp làm Khương Thái Xương cùng Khương Mỹ Nghiên sững sờ ở tại chỗ!

Ánh mắt Khương Thái Xương ngưng trọng cùng căm ghét!

Khương Mỹ Nghiên lại là kinh ngạc

đầy mặt, ròi sau đó chuyển biến âm lãnh cười nhạo cùng châm chọc, chỉ vào Khương Vũ Nhu quỳ trên mặt đất không ngừng khóc thút thít nói: “Hay cho cô Khương Vũ Nhu! Cô cư nhiên còn mang phế vật về à? Cô đây là muốn làm gì? Muốn tới Khương gia đòi nợ sao? Cô còn ngại làm hại Khương gia chưa đủ thảm sao?”

“Không phải, không phải.” Khương Vũ Nhu khóc đến nức nở, không ngừng lắc đầu, bắt lấy vạt áo Tiêu Chiến, ngẩng đầu, mắt ngập nước nói: “Tiêu Chiến, cầu anh.”

Tuy răng Khương Vũ Nhu chỉ là nói

một câu đơn giản như vậy nhưng Tiêu Chiến hiểu rõ, nhíu mày lùi ra sau. Anh muốn kéo Khương Vũ Nhu, nhưng người phụ nữ này cũng là tính tình quật cường.

Khương Thái Xương hừ lạnh vài tiếng, nâng bước rời đi!

Khương Vũ Nhu nhanh chóng bắt lấy ống quần Khương Thái Xương, khóc lóc kể lể nói: “ông nội, cầu xin ông,

Vũ Nhu có việc cầu ngài... Giúp

giúp con, cứu Cacao, cứu Tiêu Chiến huhuhu.”

Cút ngay!” Khương Mỹ Nghiên lập

tức đẩy Khương Vũ Nhu ra, rất là chán ghét mắng nói: “Tiện nhân! Khương gia chúng ta sẽ không giúp cô cùng tiện loại kia! Chuyện của các người chúng ta đã nghe nói! Đắc tội nhà họ Kim, đó là các người tự chuốc lấy! Một nhà ba người các cô liền chờ chết đi!”

“Không, không cần...ông nội, cầu

xin ngài, chỉ có ngài mới có thể cứu chúng ta, cầu xin ngài.” Khương Vũ Nhu quỳ bò đến trước mặt Khương Thái Xương, đau khổ cầu xin.

Nhưng là, trên mặt Khương Thái Xương không hề có thần sắc thương

hại, lưu lại một câu: “Khương Vũ Nhu! Cô cùng Khương gia đã không có bất luận quan hệ gì! Khương gia cũng sẽ không vì cô đi mà đắc tội Nhà họ Kim Tô Hàng! Cô từ bỏ hy vọng này đi!”

Nói xong, Khương Thái Xương trực tiếp nhấc chân rời đi, lưu lại cỏ quỳ trên mặt đất phía sau, Khương Vũ Nhu ở trong gió lạnh không ngừng khóc thút thít.

Một phút này, Khương Vũ Nhu tan nát cõi lòng, trong lòng cô hình ảnh người ông vẫn luôn cao lớn vẫn luôn dễ gần dễ thân, vẫn luôn sủng ái

hoàn toàn rách nát!

Cô tuyệt vọng.

“Ông nội! Huhuhu ông nội, là Vũ Nhu không đúng, cầu ngài tha thứ Vũ Nhu, cầu xin ngài, giúp giúp Vũ Nhu.” Khương Vũ Nhu quỳ trên mặt đất, đối với Khương Thái Xương đã lên xe Bentley không ngừng mà khóc kêu.

Nhưng là, xe trực tiếp đi, không hề có ý dừng lại.

Ánh mắt Tiêu Chiến lạnh nhạt, mắt nhìn chiếc xe rời đi, trong lòng đã đem Khương gia xếp vào danh sách

tử vong!

Rồi sau đó, anh đi đến trước mặt Khương Vũ Nhu, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng ôm người phụ nữ số khổ này.

“Huhuhu, Tiêu Chiến, ông nội không cần em, ông nội không yêu Vũ Nhu huhuhu, en không còn ông nội, không có có ông nội thương yêu che chở nữa huhuhu.” Khương Vũ Nhu nép trong lòng ngực Tiêu Chiến, khóc không thành tiếng, hoàn toàn khóc thành lệ nhân.

Tiêu Chiến gắt gao ôm cô, nói: “Vũ

Nhu, em còn có anh, còn có Cacao! Khương gia sẽ không không cần em, một ngày nào đó, bọn họ sẽ cầu em trở về Khương gia! Tin tưởng anh! Thật sự! Nhất định sẽ như vậy!”

Tựa hồ là lo lắng Khương Vũ Nhu không tin, Tiêu Chiến liên tiếp nói.

“Huhuhu.” Khương Vũ Nhu không ngừng khụt khịt, rồi sau đó ngẩng đầu, mắt ngập nước nhìn Tiêu Chiến, hỏi: “Thật vậy không? Em còn có thể về lại Khương gla sao? Em còn có thể nhìn thấy ba mẹ, nhìn thấy ông nội sao?”

“ừm! Sẽ!” Tiêu Chiến nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt Khương Vũ Nhu, rồi sau đó một tay bế cô kiểu công chúa lên, dọc theo đường đi.

Cùng lúc đó, xa xa ở trung tâm nước Long!

Trong đại sảnh tác chiến chỉ huy của Long Các được đề phòng nghiêm ngặt, một đám người đang ở khẩn trương bận rộn!

“Phanh!” Giang Vạn Long đấm thật mạnh vào mô hình binh lực cát trên mặt bàn, phẫn nộ quát: “Hay cho một

cái nhà họ Kim! Cư nhiên dám cả gan làm loạn như thế! Còn muốn điều tra Tiêu Chiến! Lập tức truyền lệnh đi xuống, cảnh cáo cấp dưới phân khu Giang Nam chiến khu Đông Nguyên, ai dám lộ ra bất luận cái tin tức gì về Tiêu Chiến! Trực tiếp điều tra!”

“Vâng! Đại các lão!” Thủ hạ đáp, lập tức truyền lệnh đi xuống!

Mà xa ở tổng chỉ huy chiến khu phân khu Giang Nam, một cái chuông điện thoại đột ngột vang vọng toàn bộ phòng chỉ huy!

Kim Chính Hổ giờ phút này đang ngồi trên sô pha trong phòng chỉ huy, mắt nhìn Kiều Chấn Sơn bắt máy.

“Alo, ai đấy?” Kiều Chấn Sơn nhíu mày, trong lòng cũng nghi hoặc, ai sẽ gọi điện thoại cho mình ngay lúc này?

“Đây là phòng tổng chỉ huy tác chiến Long Các nước Long!”

Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm lạnh bảng, trực tiếp dọa Kiều Chấn Sơn sợ tới mức từ ghế ngồi đứng lên, đầy đầu toát ra mồ hôi

lạnh, cung kính nói: “Long các? Xin chào! Bên trên có mệnh lệnh gì cần muốn thuộc hạ chấp hành?”

Đời này Kiều Chần Sơn đều không nghĩ đến, chính mình có một ngày sẽ nhận được điện thoại từ Long Các, quả thực quá khủng bố!

“Đại các lão có lệnh, về sự kiện Tô Hàng, chỉ cần là quan hệ đến chiến bộ, phân khu Giang Nam không được lộ ra bất luận tin tức gì ra bên ngoài! Không được vận dụng tài nguyên chiến bộ! Không được vượt rào mà làm! Mặt khác, đại các lão đồng thời cảnh cáo phân khu Giang

Nam, không cần thân cận quá với nhà họ Kim! Nếu không đừng có trách không báo trước!”

Lạch cạch!

Nói xong câu đó, điện thoại bị cúp máy!

Cả người Kiều Chấn Sơn phát run, trực tiếp bùm một tiếng ngã xuống ghế ngồi, biểu tình ngốc lăng, ánh mắt dại ra, thái dương toát ra mồ hôi lạnh giống như mưa!

Đây là cảnh cáo của Long Các!

Hơn nữa còn là cảnh cáo cao cấp nhất!

Kiều Chấn Sơn luống cuống! Nếu không phải chính mình ở vị trí này nhiều năm, chỉ sợ hiện tại ông đã sớm ngất xỉu!

“Ông Kiều đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai đấy? Sao sắc mặt của ông khó coi như vậy?” Kim Chính Hổ dò hỏi.

Nhưng đáp lại ông ta lại là thanh âm lạnh băng của Kiều Chấn Sơn: “Kim Chính Hổ! Lập tức mang người của cậu cút đi! Chuyện của Kim gia,

chiến khu Giang Nam không tham dự! Cút! Lập tức cút đi!”

 ***

Mời các bạn đọc truyện Long Vương Tế Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK