Mục lục
Một Thai Hai Bảo, Giám Đốc Hàng Tỷ Yêu Vợ Tận Xương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù là mặt mày, hay là mũi, miệng, Mộ Uyển Nhu trước mắt, và Khuynh Thành trong trí nhớ, không có chỗ nào giống nhau.

“Ông nội, ông đang nhìn cái gì vậy?” Mộ Uyển Nhu không khỏi sờ sờ mặt mình, còn tưởng rằng trên mặt có thứ gì.

Mộ Thịnh nói: “Ông chỉ đang nhìn, cháu và mẹ cháu, có lớn lên giống hay không.”

Mộ Uyển Nhu ngẩn ra, trong lòng hốt hoảng một phen, trên mặt lập tức miễn cưỡng cười vui nói: “Không giống sao? Làm sao có thể? Mới trước đây, mọi người đều nói cháu rất giống mẹ mà.”

“Không giống.”

Mộ Thịnh chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói và dáng điệu Mộ Khuynh Thành hiện lên rõ ràng trong đầu.

Dù là ngũ quan, hay là giọng nói, dù đã hai mươi năm qua đi, ông vẫn có ấn tượng sâu sắc như cũ.

Mộ Khuynh Thành là vui vẻ không thể xóa nhòa trong ký ức của ông ta, cũng là niềm đau không thể xóa nhòa nhất.

Cái chết của cô, là đả kích rất lớn với ông ta, Mộ Thịnh từng vì thế mà không gượng dậy nổi, bệnh lâu trên giường, khó lòng tỉnh táo sau nỗi đau mất đi con gái yêu.

Tươi cười trên mặt Mộ Uyển Nhu không khỏi cứng ngắc: “Ông nội, ông còn nhớ rõ dáng vẻ của mẹ sao?”

“Đương nhiên nhớ rõ, không thể quên giọng nói và dáng điệu của con bé.”

Mộ Thịnh thở dài một tiếng.

Ngoài cửa, người giúp việc nhẹ nhàng gõ cửa: “Ông chủ, thuốc đã nấu xong.”

Mộ Uyển Nhu lập tức giương giọng: “Vào đi!”

Nói xong, thì người giúp việc bưng thuốc đi vào thư phòng.

Mộ Thịnh lại xoay mặt nói: “Bưng thuốc đi thôi, mùi khó ngửi muốn chết.”

Người giúp việc nở nụ cười cứng nhắc, lập tức cung kính mà nói: “Lão gia, thuốc này không thể người ngày nào, uống vào…”

“Tôi bảo cậu bưng xuống đi, cậu không nghe thấy sao?!” Bỗng nhiên Mộ Thịnh tức giận vỗ bàn, giận dữ như vậy, giọng nói khiến cả thư phòng cũng run rẩy theo.

Người giúp việc sợ tới mức suýt nữa dưới chân mềm nhũn, quỳ xuống.

Mộ Uyển Nhu nói: “Được rồi, anh đi xuống đi.”

“Cô chủ, thuốc…”

“Đi đi, tôi sẽ khuyên ông nội uống, anh đi xuống trước đi, miễn cho ông nội tức giận.” Mộ Uyển Nhu vẫy vẫy tay.

Người giúp việc cung kính lui xuống, đóng cửa.

Mộ Thịnh quay đầu, ngó ra ngoài cửa sổ, hai mắt dần dần trống rỗng: “Uyển Nhu, bưng thuốc đi, ông không uống.”

“Ông nội, ông lại vậy rồi. Thuốc này tuy thấy có vẻ đắng, nhưng thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh, uống vào tóm lại có lợi với thân thể của ông.” Mộ Uyển Nhu đi đến bên cạnh ông ta, tay nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay của ông ta, kiên nhẫn khuyên giải an ủi.

Mộ Thịnh lại cố chấp nói: “Có chỗ tốt gì? Thuốc này đã uống bao nhiêu năm, thân thể còn không phải như vậy? Trị không hết rồi. Kệ nó đi thôi.”

Mộ Uyển Nhu bất đắc dĩ bật cười, lại dịu dàng dỗ vài câu: “Sao có thể nói như vậy chứ? Ông nội, thuốc này tóm lại uống vào giúp ích cho thân thể, con đút ông uống, được không?”

Mộ Thịnh nhìn ngoài cửa sổ, không nói lời nào, cũng không có cự tuyệt.

Lúc này Mộ Uyển Nhu mới đứng dậy, đi đến sau lưng ông ta, lại thừa dịp ông ta nhìn ngoài cửa sổ, lén lút từ trong túi áo lấy ra một bọc giấy nhỏ.

Động tác cô ta cẩn thận xé mở vết rách nhỏ trên bọc giấy, bột phấn màu trắng, nhẹ nhàng rơi trong chén thuốc.

Dùng thìa quấy đều, không màu không vị.

Bên tai vọng lại lời dặn dò của Mộ Liên Tước: “Nhìn thân thể lão già khọm kia ngày càng sa sút, sợ là sống không được mấy năm nữa. Nhưng mà, lão già này, có chết hay không, lại vẫn nắm quyền hành trong tay. Có ông ta, nhà họ Mộ rất ổn định, chỉ có diệt trừ ông ta, tôi mới có thể thực hành kế lớn của tôi.”

Mộ Uyển Nhu vừa dùng thìa nhẹ nhàng quấy thuốc, một bên, ánh mắt sâu thẳm từ từ rơi vào trên người Mộ Thịnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK