Vân Thi Thi nở nụ cười xinh đẹp: ” Đánh ngã tấm màn đen, chẳng phải là để cho người ta càng có cảm giác thành tựu sao? Nếu đã sớm biết tôi là giải thưởng nội định, tôi lấy được cũng sẽ không có bao nhiêu ngạc nhiên!”
Lục Cận Dự lắc đầu, trêu chọc nói: “Chị dâu à, chị cũng đừng hiện tại nói lời dễ nghe, đến lúc đó, nếu bởi vì tấm màn đen mất đi giải thưởng, e là chị lại trốn trong ngực lão đại mà khóc nhè.”
“Người nào khóc nhè?” Vân Thi Thi lại quật cường nói, ” Nhiều lắm là mất mát một trận, tôi không có yếu ớt đến mức đó nha. Hơn nữa, tôi cảm giác mình còn thiếu một chút lão luyện, khiếm khuyết thực lực, cho dù không đạt được, trong lòng cũng sẽ không mất mát, dù sao điều chỉnh tốt tâm thái là được!” Dừng một chút, cô còn nói: ” Mà, tôi đối với giải thưởng cũng không ôm hi vọng gì, chỉ là tham dự mà thôi! Đây là lần đầu tiên tôi tham dự liên hoan phim nha, chủ yếu nhất, vẫn là đi xem cảnh tượng hoành tráng.”
Cô vốn không ôm kỳ vọng gì.
Cô mới diễn một bộ phim, có thể có doanh thu bán vé cao như vậy, đã là vui mừng lớn nhất rồi, còn hy vọng xa vời giải thưởng gì sao?
Cô nếu có thể dựa vào một bộ phim mà trùng kích ảnh hậu, cùng đua với nhiều lão hí cốt và hoa đán hạng nhất như vậy, họ diễn nhiều phim như vậy, lại ngay cả một đề cử đều không có, chẳng phải là sẽ khóc ngất bên bồn cầu sao.
Nếu cô đi trên thảm đỏ, lơ mơ mà đem vị trí ảnh hậu về nhà, đó mới gọi là tấm màn đen.
Liên hoan phim lần này, nói thật, sức cạnh tranh vẫn là rất ác liệt.
Trần Hàn lão hí cốt kia, năm nay chiếu lên một bộ phim ca nhạc, bản quyền bán ra giá trên trời ở nước ngoài, hơn nữa, còn chiếu ở Bắc Mĩ, tuy thành tích bán vé thường thường, nhưng dư luận lại tăng cao, biểu hiện trong phim của cô ta cũng khiến người khác kinh diễm, huống hồ bộ phim này chiếu đã rất lâu, trải qua lắng đọng hết lần này đến lần khác, khán giả còn nhiều hơn so với cô.
Huống hồ, cô mặc dù một lần là nổi tiếng, nhưng mà Fan hâm mộ cơ bản cũng không có thâm hậu như vậy, Fan hâm mộ tích lũy ngắn ngủi, so ra kém mấy Hoa Đán hạng nhất kia, cô căn bản không có sức cạnh tranh gì.
Nghĩ như thế, cô kỳ thật bình thường trở lại.
Có thể cầm được giải thưởng người mới xuất sắc nhất, cô đã rất thỏa mãn rồi.
Cô hi vọng mình có thể làm gì chắc đó, từng bước một đi an tâm một chút, không cần thiết nhất phi trùng thiên(*), lên xuống quá lớn, cô không thích ứng được.
(*): Vừa bay đã ngút tận trời xanh
Cô tham gia liên hoan phim, vì là lần đầu tiên, bởi vậy, rất khẩn trương.
Lục Cận Dự cười một tiếng nói: “Liên hoan phim trong nước, có cảnh tượng gì hoành tráng mà nói? Muốn chứng kiến cảnh tượng hoành tráng, để lão đại đem chị tới liên hoan phim Osland, đó mới gọi là tinh quang sáng chói, đó cũng không phải là bất kỳ ngôi sao trong nước nào, đều có thể được mời tham gia.”
“Thật sao?”
Có thể nhận được thư mời của liên hoan phim Osland, tạm không nói có tác phẩm nào được đề cử không, vẻn vẹn chỉ muốn đi một vòng trên thảm đỏ tinh quang rạng rỡ này, đều là những nghệ sĩ được trong nước ca ngợi nhất!
Vậy cũng như khổ đọc mười hai năm, du học nước ngoài, tương đương với độ một tầng vàng.
Cũng không phải là nói sính ngoại, mà Osland là liên hoan phim nổi tiếng thế giới, có lực ảnh hưởng rộng khắp và tiêu chuẩn liên hoan phim cao nhất.
Trong nước nếu có nghệ sĩ nào có thể nhập hạng đề cử, đều là sự việc khiến cho người ta nhảy cẫng lên.
Nhóm nữ ngôi sao đều vót đến nhọn cả đầu muốn một lần đi trên thảm đỏ của liên hoan phim.
Cầm về được thư mời đều phải vất vả cật lực cả một năm.
Đương nhiên, cũng có nữ ngôi sao ra giá cao mua vé vào cửa, tuy bỏ ra một khoản tiền, nhưng có thể lăng xê danh tiếng của mình, rất có lời.
Dù sao, so với đạt được sự công nhận của khán giả trong nước, thì được sự công nhận của khán giả toàn thế giới đối với diễn viên mà nói, là một vinh hạnh đặc biệt.