“Chỉ khi Hữu Hữu trưởng thành thì mới có thể bảo vệ mẹ, không cho bất cứ ai bắt nạt mẹ.”
Hữu Hữu ôm cánh tay của Vân Thi Thi ngọt ngào nói: “Bất kể như nào, Hữu Hữu vẫn sẽ bảo vệ mẹ đến già! Dù là bất cứ ai, Hữu Hữu cũng không cho phép bắt nạt mẹ! Mẹ, sau này ai bắt nạt mẹ, nhất định phải nói với Hữu Hữu, Hữu Hữu sẽ giúp mẹ trả thù nha!”
Vân Thi Thi vui vẻ mỉm cười gật đầu, nhưng không quá để lời nói của cậu vào trong lòng.
Chi cho rằng, đồng ngôn vô kỵ.
*Đồng ngôn vô kỵ: không nên để ý lời trẻ con
Khi Vân Thi Thi và cậu nhóc đến Thung lũng cổ tích, đã đến trưa.
Hàng người xếp trước cửa giữa trưa vẫn dài dằng dặc, nhiệt tình không hề suy giảm. Rất nhiều du khách từ các tỉnh vùng xa thậm chí là nước ngoài cũng tới, mua phiếu lục tục đi vào.
Mặc dù hàng người không phô trương như buổi sáng, nhưng người vẫn phủ kín sân.
Từ cánh cổng chính có thể thấy trong công viên người đi tấp nập.
Sở dĩ Vân Thiên Hữu cố ý lựa chọn Thung lũng cổ tích để đến chơi lần này vì, thứ nhất đây là chuyến đi chơi hiếm hoi với mẹ, nhất định phải chọn chỗ nổi tiếng, để mẹ nhân dịp rảnh rỗi hiếm có này mà thả lỏng tâm trạng.
Thứ hai, cậu cũng lấy thân phận cổ đông công ti Nhạc Trí để tới đây thị sát.
Vân Thiên Hữu đứng ở cửa Thung lũng cổ tích, ánh mắt tỏa sáng nhìn trang trí ở cửa công viên, trong lòng thầm đánh giá những thiếu sót trong đó, rồi mặc cho Vân Thi Thi nắm tay đi qua cổng VIP vào công viên.
Thung lũng cổ tích khánh thành được hai năm, nhưng một năm trước, danh tiếng của Thung lũng cố tích kém hơn những chỗ vui chơi khác.
Vân Thiên Hữu cho rằng, lĩnh vực vui chơi có cơ hội rất rộng, nếu biết khai thác thật tốt thì chỗ vui chơi sẽ đem tới cho công ti lợi ích khách quan không gì sánh bằng.
Vì vậy, cậu lấy thân phận cổ đông, cùng Lý Hàn Lâm âm thầm khảo sát, từ thiết kế trò chơi cho đến hạng mục máy móc, rồi đến hợp đồng hợp tác với tập đoàn N.E, mấy tháng sau khi hạng mục mới được làm xong, Thung lũng cổ tích như được hồi sinh, danh tiếng vang dội như vũ bão.
Trong đó có không ít hạng mục do chính cậu thiết kế, bởi vậy khi vào công viên, không cần xem bản đồ chỉ dẫn, cậu nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện lên từng li từng tí bản vẽ, khu vực phân chia không sót cái gì.
“Mẹ, chúng ta đi khu vườn mộng ảo chơi đi!” Vân Thiên Hữu đề nghị.
“Được!”
Vân Thi Thi mỉm cười dắt tay cậu, cùng cậu nhóc đi tới khu vườn mộng ảo.
Nhưng hai người đang hăng hái không hề để ý đến trên ghế dài cách đó không xa, một bóng dáng cô đơn tịch mịch.
Khóe mắt Tiểu Dịch Thần loáng thoáng nhìn thấy bóng hình quen thuộc của hai người, lúc ngẩng đầu lên, bóng dáng của Vân Thi Thi và cậu nhóc đã biến mất trong đám người đông đúc.
Trong mắt cậu lóe lên sự hoang manh, đứng dậy, đưa mắt tìm kiếm trong đám người, nhưng chỉ toàn thấy những khuôn mặt xa lạ!
“Em trai…?” Mày Tiểu Dịch Thần chau lại.
Cậu có sự dự cảm rất mãnh liệt, cậu bé hay xuất hiện trong giấc mơ của cậu, ngay lúc này đang đứng trên cùng một nơi với cậu!
…
Chủ đề thiết kế của khu vườn mộng ảo nhắm vào trẻ em dưới 8 tuổi, ở đây phần lớn các khu vực đều khá thích hợp cho cả gia đình cùng vui chơi.
Ví dụ như vòng xoay ngựa gỗ, xe đụng, tháp hỏa tiễn…