Mục lục
Một Thai Hai Bảo, Giám Đốc Hàng Tỷ Yêu Vợ Tận Xương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Nhã Triết đi tới cửa, tim lo lắng đập nhanh.

Mới ra nước ngoài có hai ngày, mà nhà họ Mộ đã xảy ra chuyện lớn như vậy!

Chết tiệt!

Là do anh bất cẩn!

Mộ Thịnh nhanh chóng được đưa đi bệnh viện.

Mộ Nhã Triết ngồi ở trên xe, phân phó tài xế đưa tới công ty, Mẫn Vũ bỗng nhiên gọi tới: “Sếp, sếp đã về nước rồi sao?!”

“Ừ, tôi đang tới công ty.”

“Được, tôi chờ sếp ở công ty luôn.”

Giọng nói của Mẫn Vũ tỏ ra khẩn trương, hình như đang có việc gấp gáp lắm.

Hồi nãy anh ta vừa nhận được một thư tín nặc danh, lúc mở ra xem thì thấy có vài bức ảnh khiến người khác phát sợ, anh ta lập tức gọi điện co Mộ Nhã Triết báo cáo.

Nhưng mà không dám nói rõ tình hình cụ thể vì muốn đảm bảo an toàn trên đường đi cho sếp, nên anh ta cố gắng kìm chế tâm tình xúc động xuống.

Cùng lúc đó, ở công ty giải trí, Vân Thiên Hữu mặt mày ủ rũ, nhận được vị trí định vị GPS của Mộ Dịch Thần.

Lúc Mộ Dịch Thần gửi tới tin này, còn kèm theo một tin nhắn điện tử khoảng 10 giây.

“Hữu Hữu, tại chỗ định vị GPS tìm được nơi mẹ bị giấu ở đấy.”

Cậu vừa nhận được tin tức liền đăng nhập vào hệ thống, mười ngón tay trên bàn phím linh hoạt gõ, trên màn hình hiển thị một giao diện, cậu nhập vào tin tức để kiểm tra vị trí.

GPS lúc đầu tín hiệu rất rõ ràng nhưng vừa tới con đường vào khu Khang Trang Đại Kiều, tín hiệu GPS bỗng nhiên gián đoạn một chút, rồi mất dần.

Với kỹ thuật của cậu mà cũng không thể xác minh được vị trí này.

Cũng may, Mộ Dịch Thần còn gửi thêm một ảnh chụp biển số xe.

Vân Thiên Hữu kiểm tra lộ trình xe, thấy được đoạn đường mà nó từng đi qua, nhưng vị trí di chuyển tới khu Khang Trang Đại Kiều thì lại mất dấu.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Hữu Hữu híp mắt, xác định vị trí bằng vệ tinh, tọa độ hiển thị lên, khu Khang Trang Đại Kiều này chỉ là một vùng đất hoang vắng.

Vùng này vốn có một nông trại nhỏ.

Nhưng sau này chính phủ thành phố đem nơi này phân chia ra, quy hoạch thành khu công nghiệp, liền phá bỏ nông trại, nhưng xây dựng được một nửa thì khu công nghiệp bị phản đối.

Người dân gửi tới không ít thư tín, yêu cầu ngừng dự án xây dựng này lại. Môi trường ở thu đô đã bị ô nhiễm rất nặng rồi, giờ xây thêm khu công nghiệp, không khí sẽ bị ô nhiễm nghiêm trọng hơn.

Bởi vì bị nhân dân thành phố khắp nơi kháng nghị, nên công trình này tạm thời bị dừng lại.

Nhưng một lần dừng lại này thì cũng không thể tiếp tục nữa, chính phủ mau chóng rút vốn tìm nơi khác xây dựng, vùng này cứ thế bị bỏ hoang.

Nhưng ít ra, hiện tại cũng đại khái có được một chút manh mối.

Vân Thiên Hữu nhìn ảnh chụp, quét qua bản đồ, diện tích khu vực này cũng cỡ 10000m2, phải phân cắt thành khu vực nhỏ mới có thể xác định được vị trí cụ thể hơn.

Nhưng việc này khá rắc rối!

“Giám đốc Vân!” Lý Hàn Lâm gõ cửa bước vào.

Vân Thiên Hữu ngẩng đầu, mi tâm nhíu chặt: “Làm sao?”

Ông ta chậm rãi nói: “Lính đánh thuê mà Tập đoàn Cự Phong phái tới, đã tới thủ đô rồi.”

“Tốt, đưa tôi tới đó.”

Vân Thiên Hữu đứng dạy, Lý Hàn Lâm trầm giọng: “Nhưng tập đoàn còn phái tới một người.”

“Ai?”

“Chỉ huy cấp cao của Cự Phong, Cung Kiệt.”

Vân Thiên Hữu ngẩn ra, cay mày: “Cung Kiệt?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK