Dù sao Mộ Nhã Triết cũng không có ở đây, ông ta thích làm thế nào thì làm, sau lưng có ai biết đâu?
Đến lúc đó Lý Lan truyền lời của ông ta đến tai Mộ Nhã Triết, Mộ Nhã Triết có hỏi cũng không có bằng chứng, ông ta ta phủ nhận thì ai sẽ tin một trợ lý nho nhỏ chứ?
Đến lúc ấy, Lý Lan vẫn phải chịu trận thôi!
Không thể không nói ông ta hồ ly này tính toán rất thành thạo!
Lý Lan ngẩn ra, dù sắc mặt không đổi nhưng đáy lòng lại thầm hít khí lạnh, lão già Tiền Thiếu Hoa này thật to gan!
Nhưng mắt thấy ông ta sắp kéo Vân Thi Thi đi, theo bản năng che chở bảo vệ trước người cô ấy, ngay khi cô đang căng thẳng không biết làm gì, đầu hành lang bỗng vọng đến giọng nói cực kỳ lạnh lẽo!
“Ông nói, tôi phải xem sắc mặt của ai?”
Một câu nói thờ ơ, nhưng từng chữ lại rét lạnh như sương, kết thành một thanh kiếm băng, khiến lòng người phải cóng đến chết lặng!
Tiền Thiếu Hoa ngẩn ra, động tác tay cứng đờ, sao ông ta có thể không nhận ra giọng nói này?
Giọng nói này lạnh đến như thế, khiến cho biểu cảm trên mặt ông ta cũng phải đông cứng lại.
Sự sửng sốt qua đi, ông ta xoay người, lập tức nhìn thấy một bóng hình cao lớn đang chậm rãi bước tới.
Mái tóc màu đen như mực, mặc một bộ tây trang phẳng phiu, khuôn mặt cuồng ngạo, bá đạo, tự tin, khí thế khiếp người, như chúa tể không thể xâm phạm, tuấn mĩ như thần!
Người đàn ông từ đằng xa đi tới, bước chân thong thả, vững chãi, như sư tử đang đi thị sát lãnh địa của mình, ưu nhã ung dung.
Mà đi theo đằng sau anh là một người con gái ăn mặc diễm lệ, trên mặt trang điểm xinh đẹp, mái tóc cuộn sóng theo kiểu đang rất thịnh hành, phong cách rất tây.
Nhưng Tiền Thiếu Hoa chỉ cần liếc mắt đã nhận ra người phụ nữ này chính là người mới mà giải trí Hoàn Vũ vừa ký kết Lục Cảnh Điềm.
Trong tích tắc, da đầu Tiền Thiếu Hoa tê dại, mí mắt co giật, tim đập thình thịch, khuôn mặt kinh ngạc đến trắng bệch!
Sao…sao anh ta lại ở đây?!
Hóa ra…anh ta đã nghe thấy hết những điều ông ta vừa nói ra?
Chết tiệt! Cái này không xong rồi!
Mộ Nhã Triết bước đi vững vàng, ngước mắt nhìn Vân Thi Thi đang trốn sau lưng Lý Lan, thấy nha đầu kia cứ co đầu rụt cổ ở đằng sau người khác, chỉ để lộ góc áo và đỉnh đầu nhỏ, khóe môi anh tự dưng cong lên thành nụ cười khẽ.
Phương thức bảo vệ bản thân của cô gái này thật khiến người ta bó tay, cho rằng chỉ cần tránh né như thế là có thể an toàn?
Anh nhìn cô, trầm giọng nói: “Qua đây!”
Ánh mắt nhìn thẳng vào người cô, người ngoài dễ hiểu anh đang gọi ai!
Giọng của anh không cao nhưng rất có lực, trong giọng nói lộ ra ý cưng chiều, ngay cả Lục Cảnh Điềm bên cạnh cũng ngạc nhiên khó hiểu!
Chưa từng thấy người đàn ông này dễ dàng bộc lộ vẻ mặt dịu dàng như thế, mày khẽ nhíu, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, men theo tầm mắt của anh nhìn về phía Vân Thi Thi, trong mắt có ý căm thù!
Cô ta cũng nhận ra, cô gái này không phải ai khác, chính là Vân Thi Thi xuất hiện nổi bật trong tiệc rượu!
Tại sao lại là cô ta?
Sao cô ta lại ở đây?
Người phụ nữ này thật đúng là âm hồn không tan!
Trong lòng Lục Cảnh Điềm hơi ghen tị, mím môi thật chặt, trên mặt không giấu nổi sự khó chịu