Lâm An Quốc lại hỏi: “Là nó đánh con trước hay là con đánh nó trước?”
“Đương nhiên không thể là người có giáo dục ra tay trước rồi! Phong Phong nhà chúng ta trước nay vẫn rất hiểu chuyện, cũng không gây chuyện thị phi! Kết quả thì sao, Phong Phong nhà chúng ta lại bị người ta gây khó dễ, bị vu khống nói ra tay trước! Làm sao có thể chứ? Phong Phong vẫn luôn yêu mến các bạn học.”
Lâm An Quốc gật đầu một cái: “Anh biết rồi.”
Trong lòng Vương Quế Miểu âm thầm đắc ý, chồng bà ta chính là lợi hại nhất, mới vừa đến, đã hoàn toàn áp chế cục diện, nhìn xem cha thằng bé Hữu Hữu kia bị dọa cho sợ đến một tiếng cũng không nói được, sợ là lần này đã bị dọa cho sợ choáng váng rồi!
Bà ta thấy cục diện thay đổi, ngay lập tức xông lên tạo áp lực với hiệu trưởng, nói: “Hiệu trưởng, chuyện như vậy ông cần phải nghiêm túc xử lý bọn họ! Cha thằng bé Hữu Hữu này, hôm nay nhất định phải nói lời xin lỗi với con trai nhà chúng tôi! Sau đó, phải dẫn con trai tôi đi bệnh viện kiểm tra toàn thân! Những thứ như tiền chữa bệnh, phí dinh dưỡng, còn có tiền bồi thường tổn thấy tinh thần cho Phong Phong nhà chúng tôi nữa, những thứ này đều phải thanh toán rõ ràng! Nếu thái độ thành thật một chút, chúng tôi sẽ không so đo nhiều!”
Lâm An Quốc đi tới trước mặt Mộ Nhã Triết, cười lạnh một tiếng hỏi: “Anh này, nói cho tôi biết trước, anh tên là gì?”
Mộ Nhã Triết ngước mắt, chậm rãi nhàn nhạt nói ra ba chữ: “Mộ Nhã Triết.”
Giọng nói trầm thấp, mang theo khí độ ưu nhã của tầng lớp quý tộc.
Vậy mà câu kia vừa nói ra, lại làm Lâm An Quốc giật nảy mình!
Mộ Nhã Triết…?
Cái tên này, quá quen thuộc!
Ba chữ này, là sự tồn tại như thể núi cao, như sấm đánh bên tai, làm sao ông ta có thể chưa nghe qua chứ?
Sẽ không phải là… trùng tên chứ.
Anh sẽ không phải vị “đại nhân vật” ở Mộ thị kia đấy chứ?
Ôm may mắn trong lòng, Lâm An Quốc dè dặt hỏi một câu: “Tên anh, nghe rất quen, giống y đúc tên vị hoàng thái tử kia của nhà họ Mộ!”
“Ha!” Mộ Nhã Triết cười lạnh: “Thành phố này, không có người thứ hai có cái tên này đâu.”
Lời này vừa nói ra, Lâm An Quốc sững sờ lần nữa, sau đó thất kinh, kinh ngạc nhìn anh, mắt không dám chớp, không dám tự mình suy đoán nữa.
Hồi lâu sau, ông ta mới dám dò hỏi mở miệng, cũng đã đổi cách xưng hô: “Ngài là…”
“Cái gì?”
Trong mắt Lâm An Quốc hiện lên vẻ vụng về: “Ngài là vị kia của Mộ thị… Tổng giám đốc Mộ sao?”
Mộ Nhã Triết lại có chút không kiên nhẫn: “Anh (1) hỏi tên tôi, tôi cho anh biết! Có lời gì thì nói thẳng ra, đừng làm trễ nải thời gian của tôi! Thời gian của tôi, còn quý báu hơn cả người anh đấy!”
Vừa dứt lời, hai mắt Lâm An Quốc liền trợn lớn, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, giữa hai hàng lông mày là vẻ kinh sợ, hoàn toàn sụp đổ!
Xem ra, lần này, bà vợ tóc dài não ngắn của ông ta, đã gài cho ông ta đắc tội với cái vị nhân vật lớn ngàn vạn lần không nên đắc tội rồi!
Vị trước mắt này, chính là người đứng đầu thần bí mà cao quý – hoàng thái tử của Mộ thị kia!
Mới đầu, khi vừa vào đến cửa, Lâm An Quốc đã chú ý tới anh, chỉ cảm thấy khí độ ngạo mạn của người đàn ông này, trên người mang theo khí tức của quý tộc, giống như tư thái thường có của những người nhà quyền thế, chẳng qua là trong lúc nhất thời không thể phản ứng kịp, không nhớ ra đã gặp qua khuôn mặt hoàn mỹ này ở đâu!
Vậy mà nghe lời giới thiệu của Mộ Nhã Triết, ông ta mới nghĩ tới, từng nhìn thấy trên một tờ tạp chí kinh tế hàng đầu mới ra mắt, tổng giám đốc tập đoàn tài chính hàng đầu toàn quốc Đế Thăng, cũng là gia chủ nhà họ Mộ hiện nay!
(1)Mộ Nhã Triết khoảng 28 – 30 tuổi nên xưng hô với Lâm An Quốc là anh – tôi, mặc dù Lâm An Quốc được gọi là “ông ta”, còn Mộ Nhã Triết lại là “anh”. Đấy chính là sự khác biệt giữa hai nhân vật chính – phụ =]]]