*Hữu danh vô thực: Chỉ có tiếng nhưng trong thực tế lại không có gì.
Dù cho cô ta đã là vợ chưa cưới của anh, dù là bà chủ tương lai của nhà họ Mộ nhưng với người đàn ông thâm sâu không lường được này, cô ta vẫn phải cẩn thận thái độ. Tuy cùng anh lớn lên, cô ta vẫn cảm thấy bản thân vẫn chưa được đặt vào trái tim anh.
Cùng anh đính hôn, Mộ Uyển Nhu cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới. Cô ta yêu anh từ tận đáy lòng, nhưng điều đáng cười là bản thân chưa bao giờ nhìn thấu người đàn ông này.
Cho dù anh có là chồng chưa cưới của cô ta, nhưng phần lớn anh đối với cô ta như mới quen biết vẫn lạnh nhạt.
Hoặc là, người đàn ông này đã là như thế, anh bá đạo, anh cao ngạo, anh lãnh khốc quyết đoán. Nhưng cô ta chưa từng thấy anh đối xử dịu dàng với ai. Ngoại trừ Dịch Thần.
Cũng chỉ ở trước mặt Dịch Thần, anh mới không có bộ dáng lạnh lùng.
Mộ Nhã Triết môi mỏng nhẹ cong, giọng nói lạnh lùng có chút hoà hoãn: “Không có!”
Mộ Uyển Như nhẹ mỉm cười, trong lòng cô ta vui mừng nhảy nhót không thôi, đáy mắt toát ra nồng đậm tình yêu.
Cô ta chậm rãi vòng đến trước mặt anh, hai tay quyết rũ duỗi tay, thân mật ôm lấy bờ vai anh, thân hình gợi cảm dán vào ngực anh. Đôi mắt cô ta hép hờ, dần dần đến gần khuôn mặt tuấn tú kia, hướng đến đôi môi mỏng gợi cảm.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết đột nhiên càng trở nên lạnh lùng, anh hơi ngẩng mặt lên. Nụ hôn của Mộ Uyển Nhu rơi vào cằm anh.
Mộ Uyển Nhu sắc mặt cứng đờ, nhíu mày ngước mắt. Lại thấy anh liếc sang chỗ khác, khóe miệng không khỏi chua xót gợi lên.
Đáy lòng cô ta âm thầm tự giễu, đúng vậy, sao cô ta có thể quên chứ! Dù bọn họ có là vợ chồng chưa cưới, nhưng môi anh vẫn là nơi không ai có thể chạm vào. Anh cùng cô ta ở bên nhau giống như gặp dịp thì chơi, cũng chỉ là làm theo phép, dù là người phụ nữ nào cũng không ngoại lệ.
Mộ Uyển Dung rất ấm ức, uỷ khuất. Trong mắt hiện lên tầng hơi nước.”Triết, anh có yêu em không? Anh trả lời nghiêm túc với em đi, anh thật sự yêu em sao? Hay chỉ là vâng theo lời ông nội, đem chuyện của chúng ta coi như là nhiệm vụ?”
Cô ta có thể tiếp tục chịu đựng, nhưng hôm nay cô ta thấy tờ tạp chí kia có anh cùng người phụ nữ khác dính líu nhau, vẫn sẽ khổ sở tức giận!
Mộ Nhã Triết thâm trầm, trên mặt không có biểu hiện gì, lạnh như sương. Không biết vì sao, người trước mặt là Mộ Uyển Nhu, nhưng suy nghĩ của hắn lại bị dẫn dắt đi.
Mộ Uyển Nhu không cam lòng, lần nữa đến gần môi anh. Anh lại không dấu vết né tránh, đẩy cô ta ra một khỏang cách.
“Uyển Nhu, đừng gây chuyện.”
Mộ Uyển Nhu cười chua xót, trong lòng bi thương. Cô ta sớm biết anh sẽ né tránh, bởi vì anh cũng không hôn qua cô, thậm chí là người phụ nữ nào.
Cậu ấm nhà họ Mộ lạnh lùng vô tình. Bên ngoài có nhiều phụ nữ vây quanh, nhưng vẫn không có ai đặc biệt trong mắt anh.
Dù là cô, là vợ chưa cưới đường đường chính chính của anh, cũng là người phụ nữ gần gũi nhất, lại chưa từng có ngoại lệ.
Anh có thật sự yêu cô ta sao? Hay chỉ xem cô ta là nơi an ủi.
Hay là một nơi an ủi cũng không phải, ngay cả gặp dịp chơi đều không muốn đi theo?
Cô ta từng không ngừng một lần hoài nghi, nếu không có ông nội định ra hôn ước. Nếu không phải ông nội mong đợi cuộc hôn nhân này, thì anh sẽ không liếc cô ta một cái?