Cô ta giãy dụa, ngồi dậy, chân bất chợt đụng phải thứ gì mềm mềm.
Cô ta càng thêm hoảng sợ, cơ thể lui vào trong góc, dựa theo chút ý thức yếu ớt mới chợt nhận ra bên chân là người.
Làn da còn độ ấm, dựa vào chất liệu vải trên cơ thể, suy đoán chắc là Lý Cầm.
Cô ta đẩy đẩy Lý Cầm, sau đó hai mẹ con đều tỉnh lại, ở trong không gian đóng kín này, hai người rơi vào cơn khủng hoảng.
Nhờ vào tầm nhìn lờ mờ, cô ta có thể nhận ra bọn họ đang ở trên một chiếc xe.
Đang đi đâu vậy?
Trải qua một đoạn đường xóc nảy, chiếc xe bỗng dừng lại.
Ngay sau đó, là sự yên ắng lạ thường.
Đầu vai Vân Na run rẩy, vô cùng sợ sệt, dường như cô ta đã mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ cầu mong thời gian ngừng trôi vào giờ khắc này cũng được!
Thậm chí cô ta không biết, điều đang chờ đợi cô ta rốt cuộc là gì?
Sẽ là địa ngục ư?
Cô ta run run suy nghĩ miên man.
Ngay khi cô ta đang luống cuống, cửa xe bỗng bị người mở toang.
Lý Đông Cường ngậm một điếu thuốc, cùng một đám lưu manh đứng ngoài xe, cà lơ cà phất cười lạnh mấy tiếng, kéo tóc Vân Na lôi cô ta ra khỏi xe.
Cô ta kêu lên một tiếng, Lý Đông Cường không vui nhíu mày, tát một cái, nạt nộ: “Yên tĩnh chút đi, la hét ầm ĩ cái gì?”
“Ưm ưm ưm…” Hai mắt Vân Na đẫm lệ nhìn hắn ta, miệng bị dán kín, căn bản không thể mở miệng, chỉ có thể khóc lóc xin tha thứ, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu.
Mỗi cái dập đầu đều đập mạnh lên đất, đầu rơi máu chảy, cầu xin tha thứ hết khả năng, cho thấy thành ý bản thân thật sự ăn năn.
Sự sợ hãi trên mặt, đã không biết gì là đau đớn!
Cả người cô ta chết lặng, chỉ biết dập đầu liên tục, ảo tưởng có thể khiến Lý Đông Cường thương hại, tha cho cô ta một mạng! Cô ta từng tiếp xúc với Lý Đông Cường, thủ đoạn độc ác, trên tay không biết đã dính bao nhiêu máu.
Không phải cô ta chưa từng thấy người bị giết…một viên đạn bắn xuyên qua, đầu nổ tung, khiến cô ta sợ đến nỗi không ngừng nôn mửa.
Nếu là hồi trẻ cô ta sẽ nghĩ, đàn ông như vậy rất soái, rất có mùi vị đàn ông. Chỉ khi cô ta đối mặt với cái chết, cô ta mới hiểu rõ, sinh mệnh lại yếu ớt như vậy!
Cô ta không muốn chết!
Sự cầu xin của cô ta, không khiến bất cứ kẻ nào thương hại.
Lý Đông Cường “xì” một tiếng, lắc đầu: “Vân Na ơi Vân Na, sớm biết như này, hà cớ gì lại làm thế? Mày cầu xin tao có ích gì? Tao cũng chỉ nhận tiền làm việc thay người ta thôi!”
Vân Na sợ bay cả hồn phách, lắc đầu nguầy nguậy, dập đầu càng thêm hăng say.
Tới gần cái chết, sự sợ hãi trong lòng cô ta càng khuếch tán rộng.
Lúc đầu khi biết mình bị hủy dung, cô ta mất sạch can đảm, cũng từng muốn tìm đến cái chết.
Nhưng khi chữ chết hiện hữu ngay trước mắt mới biết được, cái chết đến gần, khát vọng sống tự nhiên trào lên mãnh liệt.
Cô ta không muốn chết, không muốn chết!
Dù sống tạm bợ, cũng vẫn là sống!
Lý Cầm cũng bị lôi xuống xe, cơ thể xụi lơ trên mặt đất, không còn sức lực mà cầu xin tha thứ.
Bà ta khác Vân Na, tuổi đã lớn, thể lực rất kém, dọc đường xóc nảy, vừa xuống xe đã nôn choáng váng đầu óc, cả người bẩn thỉu.
Lý Đông Cường nhìn mà buồn nôn.
Gió đêm ở cửa cảng, thổi mạnh qua gò má.
Xa xa vọng tới tiếng ca-nô, trống trải xa xăm.
Như tiếng kèn lệnh tới từ địa ngục.