“Đúng vậy! Chồng cô rất thương cô, ánh mắt khi anh ấy hôn, thật muốn giết hết người bên ngoài vậy.”
“Nếu tôi có thể có người chồng như thế, vậy thì cuộc đời không còn gì phải luyến tiếc nữa rồi!”
Vân Thi Thi cười, nghịch ngợm lè lưỡi: “Qủa thực, anh ấy là kiểu người cố gắng khiến bề ngoài mình trở lên đần đồn, thoạt nhìn rất lạnh lùng!”
Vài người nhân viên trên mặt thì cười, trong lòng lại lặng lẽ oán thầm: A, thì ra cô cũng cho là như vậy!
Chồng cô thực sự rất lạnh nhạt nha.
Ngoại trừ đối với cô, còn những người xa lạ khác, vẻ mặt anh luôn lạnh lùng, giống như một tảng băng di động vậy.
Vân Thi Thi kéo tay Mộ Nhã Triết, sau khi ra khỏi cửa hàng, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần liền la hét đòi uống trà sữa.
Bây giờ, không khí đêm rất lạnh.
Nhất là ở phương bắc, buổi tối giống như ở nơi cận cực vậy, cóng đến chết người.
Hữu Hữu và Mộ Dịch Thần thực ra cũng không thích uống trà sữa tới như vậy, nhưng khí trời đang lạnh, có một ly trà ấm trong tay, sẽ ấm áp rất nhiều.
Thời gian chờ ở trong phòng, Vân Thi Thi cả người như sắp bị đông cứng rồi, liên tục hà hơi vào lòng bàn tay rồi chà chà.
Mộ Nhã Triết thấy vậy liền đi tới, dùng bàn tay mình nắm sưởi ấm cho tay cô.
Tay của anh ngoài dự đoán lại rất ấm, bàn tay cũng lớn, hoàn toàn bọc kín đôi tay nhỏ bé của cô, nhiệt độ không ngừng truyền tới từ lòng bàn tay.
Vân Thi Thi cảm thán: “Tay anh thật ấm!”
Mộ Nhã Triết khẽ cười, lại càng nắm tay cô chặt hơn.
Anh vẫn luôn đút tay vào túi áo, rất ít khi bỏ ra, tất nhiên tay cũng sẽ rất ấm.
Mộ Nhã Triết cúi đầu, nâng đôi tay của hai người lên rồi hà hơi vào, nhẹ nhàng xoa nắn tay của cô.
Ánh mắt Vân Thi Thi bỗng nhiên cứng đờ, kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, không thể dời đi.
Anh tỉ mỉ sưởi ấm tay cho cô, đột nhiên ý thức được ánh mắt của cô rơi vào trên người mình, nhíu mày, nhìn thấy cô, lại thấy biểu tình cô có chút kinh ngạc, nghỉ hoặc hỏi: “Làm sao?”
“Không sao…”
Cô lập tức hồi phục tinh thần, mỉm cười nói: “Muốn nhìn anh một chút!”
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng hôn bàn tay đã lạnh tới đỏ lên của cô, thanh âm mềm nhũn đến mức muốn chảy nước: “Tay còn lạnh không?”
Vân Thi Thi bị ánh mắt chiều chuộng của anh nhìn đến đỏ cả mặt, có chút xấu hổ mà cúi thấp đầu, lại ngượng ngùng và xấu hổ nói: “Không, đã không lạnh nữa rồi…”
Mộ Nhã Triết kéo tay cô cho vào áo mình, thầm nghĩ: “Mặt của em sao lại đỏ như vậy?”
Cả người Vân Thi Thi co quắp, khuôn mặt vô cùng mất tự nhiên, e lệ không gì sánh được: “Ai, không có gì, chắc là tại thời tiết lạnh quá thôi…”
Nếu như không quay đầu lại thì không sao, nhưng vừa quay lại, đã nhìn thấy Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần đứng một bên, biểu cảm cực kỳ chế nhạo.
Hai thằng nhóc này, lại cũng đi học lấy bộ dáng của bọn họ, Hữu Hữu đứng trước mặt Tiểu Dịch Thần, vẻ mặt max thâm tình mà cầm tay cậu, chân thành lên tiếng: “Lạnh lắm không?”
Tiểu Dịch Thần giả vờ vô cùng thẹn thùng, ánh mắt khẩn trương chớp chớp, cúi đầu, ra vẻ ngại ngùng lắm: “Không còn lạnh nữa rồi…”
Hữu Hữu thì học dáng vẻ của Mộ Nhã Triết, nhẹ nhàng cúi thấp đầu, khẽ hôn lên ngón tay của Mộ Dịch Thần, ngước mắt, rõ ràng đọc lại lời vừa nãy của Mộ Nhã Triết, “Tay còn lạnh không?”
“Không, đã không lạnh nữa rồi…”
Tiểu Dịch Thần có lẽ cũng được di truyền thiên phú diễn kịch của Vân Thi Thi, hoàn toàn diễn đạt xuất sắc vẻ xấu hổ của mẹ mình.