Mục lục
Một Thai Hai Bảo, Giám Đốc Hàng Tỷ Yêu Vợ Tận Xương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Thi Thi đâu thể nói ra được? Chuyện khó mở miệng như vậy, lại vào ngay lúc này, không biết nên xử lý sao cho tốt.

Mộ Nhã Triết thấy sắc mặt cô vừa đỏ vừa nóng, đôi mắt híp lại, không khỏi ngạc nhiên.

“Mộ Nhã Triết…” Cô huých khuỷu tay anh, nửa dựa vào người anh, thấp giọng cầu xin: “Để bọn họ đi đi được không?”

Diệp Minh Lan ngẩn ra, người phụ nữ có thể gọi cả tên của Mộ Nhã Triết, cô ta chính là người đầu tiên! Cũng là người duy nhất.

Song có vẻ người đàn ông không hề tức giận.

Nhưng nửa câu sau lọt vào tai Diệp Minh Lan và Lý Thừa Trạch, hai người đều ngẩn ra, không thể ngờ cô gái này lại vô lễ như thế.

Nhưng điều khiến họ càng bất ngờ hơn chính là, câu nói vừa dứt, Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn bọn họ, không mở miệng, nhưng ánh mắt lãnh đạm ấy đang hạ lệnh đuổi khắc trong vô hình.

Diệp Minh Lan vô cùng chật vật, đâu chịu nổi sự vũ nhục này? Song mặc dù thế, cô ta không thể không xuống nước, đứng dậy nói với Mộ Nhã Triết: “Anh Mộ, tôi vừa nhớ ra, bây giờ tôi và Lý Thừa Trạch còn có việc! Sẽ không làm phiền nữa…”

Nói rồi, khóe mắt lườm xéo Vân Thi Thi, thấy Lý Thừa Trạch vẫn đơ ta đấy, đẩy một cái: “Thừa Trạch, chúng ta đi thôi.”

Lý Thừa Trạch khôi phục tinh thần, lúc này mới đứng dậy, theo cô ta rời đi.

Hai người vừa ra khỏi phòng, vẻ mặt Lý Thừa Trạch rất xấu, anh ta đã từng bị người khác không nể mặt thế này bao giờ đâu?

Nhưng không cam lòng thì không cam lòng, trong tim vẫn nhớ mãi không quên Vân Thi Thi.

“Còn uất ức gì nữa? Tôi thấy gan anh cũng thật lớn, dám nhớ thương người phụ nữ của anh Mộ, nếu để anh Mộ biết chuyện này, anh sống không nổi đâu!”

“Được người khác tâng bốc quá cao, tôi không quen nhìn thôi.”

Đối với sự châm chọc của cô ta, trong lòng Lý Thừa Trạch ngượng ngập: “Hừ! Tôi nói cho cô biết, Mộ Nhã Triết thì sao chứ? Minh Lan, chẳng phải tôi đã nói với cô, dù trong lòng cô ngưỡng mộ anh ta, người ta chưa chắc đã nhìn trúng cô!”

“Anh ——- không phải việc của anh!” Diệp Minh Lan tức đến xanh đỏ cả mặt, oán hận dậm chân, nghênh ngang rời đi.

Lý Thừa Trạch quay đầu nhìn thoáng qua ghế lô, khóe miệng cong thành nụ cười âm trầm, đối với Vân Thi Thi, trong lòng anh đã nổi lên dã tâm từ lâu…

Ghế lô khôi phục sự tĩnh lặng.

Vân Thi Thi ôm bụng nằm bò trên bàn, bụng quặn đau dữ dội, mày nhíu thật chặt, nét mặt nhăn nhó, cả khuôn mặt trắng bệch.

Mồ hôi lạnh rơi liên tục…

Ngay cả sức nói chuyện cũng không có.

Chết mất ———

Bi kịch!

Mỗi khi kỳ kinh nguyệt tới, bụng luôn đau đớn khôn kể, đau đến nỗi dù nằm trên giường, chườm túi nóng vẫn không thấy đỡ hơn.

Lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, càng gấp hơn chính là, tới đột nhiên như vậy, còn ngay trước mặt người đàn ông này.

Chuyện thảm hại hơn, cô mặc váy liền thì thôi, còn dính cả lên ghế. Quả thực mất mặt muốn chết!

Mộ Nhã Triết thấy sắc mặt cô trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh, mày kiếm cau lại.

“Khó chịu?”

Thấy anh hỏi vậy, Vân Thi Thi vừa thẹn vừa sợ, ấp úng nói: “Mộ Nhã Triết, anh…anh có thể ra ngoài chút được không?”

Ra ngoài? Người phụ nữ này lại muốn bày trò gì vậy?

“Rốt cuộc là làm sao?”

Cô bất đắc dĩ cười: “Ai da… Không, tôi, tôi…vô cùng ổn!”

Sao cô có thể không biết xấu hổ nói thẳng ra “cô có kinh nguyệt”? Dù cô có kinh nguyệt đến thăm, chỉ sợ người đàn ông này cũng không hiểu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK