Trong đầu có cảm giác choáng váng, mọi thứ trước mắt đều trở nên hỗn loạn.
Rốt cuộc thì cũng đau đến mức không chịu nổi nữa rồi.
Thế giới của cô ta trở nên đen thui.
Nhưng ngay tại cái khoảnh khắc chuẩn bị nhắm mắt lại thì trong tầm mắt lại mơ hồ nhìn thấy một nhóm người chạy về phía cô ta.
Lisa nheo mắt lại, cố gắng lắc đầu để khiến mình tỉnh táo hơn một chút, lúc này mới nhìn rõ những người kia.
Đi tuốt đằng trước là Chu Tước trang bị vũ khí khắp người, sóng vai cùng cô ấy lại là An Kiệt!
Dường như được tăng thêm sức mạnh, cô ta cố gắng đứng dậy, cõng Mộ Dịch Thần đi về phía Chu Tước, bước chân vội vàng.
Chu Tước nhìn thấy phía cuối đường có một bé gái cõng một đứa bé khác chạy về phía mình thì híp híp mắt, khi nhận ra người đó là Lisa thì vung tay lên: “Là Lisa! Lỗ Ca, phái người tiếp ứng!”
“Vâng ạ!”
Lỗ Ca nhanh chóng dẫn một tiểu đội chạy đến.
Lisa cố gắng kiên trì cho đến khi Lỗ Ca đuổi tới trước mặt cô ta, sau khi để người khác ôm lấy Mộ Dịch Thần ở sau lưng thì cô ta ngã khuỵu xuống, nằm xụi lơ trên đất.
“Lisa?”
Lỗ Ca hoảng hốt ngồi xổm xuống, bế Lisa lên.
“…” Cô ta há to mồm, mí mắt chớp chớp, chưa nói được tiếng nào đã hôn mê bất tỉnh.
Cô ta chống đỡ đến tận lúc này đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực.
Lỗ Ca vội vàng gọi mấy tiếng.
Lisa đã hôn mê không còn biết gì.
Lúc Chu Tước đuổi đến nơi thì chỉ nhìn thấy hai người.
“Vân Thiên Hữu đâu?”
Lỗ Ca yên lặng lắc đầu: “…”
Chỉ có hai đứa bé, vẫn còn một đứa bé không rõ tung tích.
Chu Tước nhíu mày, giữ chặt tai nghe: “Bộ chỉ huy, tôi là Chu Tước, xin gửi cho tôi định vị của Vân Thiên Hữu!”
“Được!”
Bộ chỉ huy lâm thời lập tức gửi thông tin định vị tới máy tính xách tay của Chu Tước.
Trên thực tế, họ đã hẹn sẽ gặp nhau ở bên cầu, sau khi đợi mãi mà không thấy người, Chu Tước đã yêu cầu bộ chỉ huy gửi thông tin định vị của Vân Thiên Hữu cho mình, thế nhưng kết quả là tín hiệu định vị lúc mạnh lúc yếu, ở giữa rừng không có tín hiệu, vì vậy thông tin định vị không đảm bảo tính chính xác.
Lúc Chu Tước mất liên lạc với Lisa thì đã phái người vào trong rừng tìm kiếm.
Nhưng tần số tín hiệu của Vân Thiên Hữu lại có điểm bất thường.
Khi người tìm tới nơi, tín hiệu của cậu lại ở cách đó mấy dặm.
Điều này chứng tỏ cậu đang đi về hướng bắc.
Bởi vậy Chu Tước đã phái người cắm chốt khắp nơi, cuối cùng lại đợi được kết quả này.
Khi người của Chu Tước đuổi tới điểm cuối cùng mà tín hiệu định vị thể hiện thì phát hiện ra một cạm bẫy sâu hơn năm mét.
Cô ấy mở đèn pin ra, chiếu xuống phía bên dưới thì không thấy bóng người, chỉ phát hiện ra một cái áo khoác nhuốm máu.
Chiếc áo khoác được vớt lên, Chu Tước đưa mắt đánh giá một lần, trên mặt oán giận.
“Sao lại thế này?”
Trong tai nghe truyền đến giọng nói của Cung Kiệt: “Vân Thiên Hữu đâu?”
Chu Tước chỉnh lại tai nghe, đáp lời: “Không thấy người đâu! Xin hãy gửi lại định vị một lần nữa.”
“Tín hiệu định vị bị gián đoạn rồi.”
“Gián đoạn rồi?” Chu Tước hơi giật mình: “Làm sao có thể chứ?”
Lỗ Ca ở bên cạnh trầm giọng nói: “Loại chip cắm trong người cậu ấy sử dụng chất liệu có thể được cơ thể người hấp thu, nếu vượt quá thời gian nhất định thì chip sẽ được cơ thể hấp thu hoàn toàn.”
Chu Tước nhíu nhíu mày, nắm chặt tay lại.
Cô ấy xoay người, lạnh lùng ra lệnh: “Tăng thêm người, tìm ra cho bằng được cho tôi! Chắc chắn người ở cách đây không xa, tìm thật kỹ vào.”
“Vâng!”
…