“Đánh người thành như vậy, em còn nói mình không bạo lực?”
“Nhưng mà bà ta bắt nạt chị! Em đang xả giận cho chị mà!”
“Chị không cần em xả giận cho chị!”
Vân Thi Thi cả giận nói, “Chị không thích Tiểu Kiệt bạo lực như thế! Trước kia, ngay cả một con mèo hoang em cũng không nỡ tổn thương, mà lúc nãy em lại nói ra những câu đáng sợ như ‘tôi muốn mạng của bà ta’. Trước kia em không phải như thế…”
Không phải cô cảm thấy, Cung Kiệt xả giận cho cô, là sai.
Mà là cô cảm thấy, Cung Kiệt có một mặt đáng sợ mà cô không biết.
Trong ký ức, Tiểu Kiệt của cô không phải người lòng dạ độc ác như vậy.
Có lẽ là vì một cảm ứng kì diệu nào đó!
Cô luôn có cảm giác, Tiểu Kiệt đã không giống đứa bé luôn luôn dính sau lưng cô trước đây rồi!
Tiểu Kiệt lúc đó, ngây thơ hồn nhiên, đáng yêu đơn thuần, có lúc bướng bỉnh, có lúc dịu ngoan, nhưng ít nhất, lòng dạ lương thiện.
Nhưng Cung Kiệt hôm nay, mặc dù trước mặt cô thì dịu ngoan như con cừu, khi vẻ mặt anh cố gắng ngụy trang không cẩn thận bại lộ trước mặt cô, cô mới giật mình cảm thấy thật là đáng sợ.
Cô không phải người độc ác, mới vừa rồi quả thực Mộ Thục Mẫn vô cùng quá đáng, nhưng Tiểu Kiệt lại nói “Tôi muốn mạng của bà ta đó”!
Sao anh lại có thể dễ dàng nói những lời tàn nhẫn như thế ra khỏi miệng mình?
Vân Thi Thi không khỏi nghi ngờ thân phận của anh!
Bỗng nhiên cô nghi ngờ hỏi han: “Tiểu Kiệt, cuối cùng em đang làm gì? Có thể nói cho chị biết không? Vì sao em lại có vệ sĩ riêng giỏi như thế? Vì sao em luôn luôn bề bộn nhiều việc, bay đến khắp nơi trên thế giới? Vì sao em trở thành người lòng dạ độc ác, không ai bì nổi, ngạo mạn đến không để mạng người trong mắt? Cuối cùng em có thân phận gì, chị có cảm giác, em gạt chị chuyện gì? Phải không?”
Cung Kiệt sửng sốt, muốn nói lại thôi.
Anh không dám nói.
Anh sợ anh nói sự thực, chị của anh sẽ sợ hãi anh, sau đó xa lánh anh!
Vân Thi Thi thấy ánh mắt né tránh của anh, thất vọng một trận: “Em không chịu thẳng thắn với chị, phải không?”
Cung Kiệt do dự nói, “Chị ơi, em…”
“Em hẳn là không…”
“Chị, chị đừng nghĩ ngợi lung tung mà!” Cung Kiệt hơi luống cuống tay chân dỗ dành an ủi cô, “Chị đừng suy nghĩ bậy bạ, có được không? Không phải em cố ý gạt chị, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Vân Thi Thi nheo mắt, “Tiểu Kiệt, chị biết chị không nên can thiệp vào cuộc sống riêng của em. Nhưng có những chuyện, chị cảm thấy vô cùng khó hiểu! Chị luôn có cảm giác, em khác với chị. Chị là bình dân, còn em thì cho người ta một cảm giác, như là chúa tể nắm giữ quyền sinh sát tối cao.”
Lúc đứng bên cạnh anh, cô thường xuyên bị khí thế mạnh mẽ trên người anh đè ép đến không thở nổi.
Cung Kiệt im lặng không nói, lúc này anh không biết nên thẳng thắn với cô như thế nào.
Vân Thi Thi bất đắc dĩ cười, nói giọng thoải mái: “Nếu em muốn thẳng thắn thì cứ nói, muốn gạt chị, thì cứ tiếp tục dấu giếm thôi!”
Nói xong, bỗng dưng cô buông tay anh ra.
Cung Kiệt căng thẳng, đưa tay ra bắt lấy tay cô.
Cô lại lạnh lùng tránh khỏi.
Cung Kiệt hơi tổn thương nhìn cô, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ôm lấy cánh tay Mộ Nhã Triết, chậm rãi đi mất.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn anh một cái, lập tức, như khiêu khích, đôi môi cong lên, chậm rãi rời khỏi.
Cung Kiệt tức giận nắm chặt hai đấm, nghiến răng nghiến lợi.
…
“Cháu cảm thấy, cậu có nên thẳng thắn thân phận của cậu với mẹ con không?”
Trên tàu chở hàng, quầy bar, Cung Kiệt cầm cốc có chân dài, nhấp một ngụm rượu đỏ, hơi nghi ngờ địa nhìn Hữu Hữu ngồi đối diện.