Mục lục
Một Thai Hai Bảo, Giám Đốc Hàng Tỷ Yêu Vợ Tận Xương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa, chỉ là trông coi hai đứa bé, trong mắt bọn họ, thậm chí là có mức nhàm chán.

Đứa trẻ bảy tuổi có thể làm nên chuyện gì?

Vì vậy, bọn họ thả lỏng cảnh giác, top năm top ba đi tới cửa.

Hữu Hữu cùng Mộ Dịch Thần liếc nhau một cái.

Mộ Dịch Thần lúc sáng có được tên mặt sẹo kia đút cho một bát cháo, vì vậy, thể lực của cậu đã được khôi phục chút ít.

Cậu từ nhỏ đã được huấn luyện, vì vậy thể lực sớm vượt xa những đứa bạn cùng tuổi, cộng thêm khả năng hồi phục thần tốc.

Tuy trên người bị trọng thương, nhưng đa số đều là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến gân cốt, cậu căn bản không để vào mắt.

Hữu Hữu nhìn cậu, thấy cơ thể cậu bị thương, có chút đau lòng mà nhíu nhíu mày.

“Anh, đau không?”

Mộ Dịch Thần ngẩn ra.

Hữu Hữu cũng không phải lần đầu tiên gọi cậu là “anh”.

Nhưng mà một tiếng “anh” vừa nãy, thật sự rất khác.

Để lộ ra tình cảm thương tiếc, nhất là sự đau lòng trong mắt Hữu Hữu hiện lên không hề che dấu!

Trong ngực Mộ Dịch Thần ấm áp, khẽ lên tiếng: “Không đau! Chỉ là vài vết thương nhỏ.”

Hữu Hữu ánh mắt biến đổi, nghi ngờ lời nói của cậu: “Vết thương nhỏ?”

“Anh trước đây còn bị những vết thương nặng hơn, không cần lo lắng!”

Mộ Dịch Thần nhẹ nhàng trấn an cậu.

Hữu Hữu trong lòng khẽ động.

Cũng không biết cái dáng vẻ hời hợt này của Tiểu Dịch Thần, là cố giả vờ, vì cậu thoải mái, không muốn cậu lo lắng, vẫn là những vết thương này thật sự chỉ là vết thương nhỏ.

Dù sao những thương tích ấy không phải trên người cậu, không có cách nào biết được, chỉ là nhìn bộ quần áo của Dịch Thần bị phá rách, không đành lòng.

Trong lòng, không hiểu sao có chút hổ thẹn.

Bởi vì, trong lúc đó, cậu đã lựa chọn bảo vệ mẹ.

Hữu Hữu nghĩ tới đây, sắt mặt có chút phức tạp.

Mộ Dịch Thần thấy ánh mắt cậu hơi khác thường, tựa hồ như đang tự trách mình, có chút khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Mộ Dịch Thần thấp giọng hỏi: “Mẹ đâu?”

“Ba đưa ra thả một người, nhưng Mộ Liên Tước không chịu, cho nên, hai bên trao đổi con tin, hiện tại mẹ đã an toàn!”

Hữu Hữu vừa mới dứt lời, tảng đá trong lòng Mộ Dịch Thần mới được đè xuống, thở dài nhẹ nhõm.

“Vậy là tốt rồi!”

Hữu Hữu sắc mặt cả kinh: “Anh không trách em sao?”

“Tại sao?”

Mộ Dịch Thần có chút khó hiểu.

Hữu Hữu hơi lưỡng lự, hổ thẹn nói: “Bởi vì, em có thể trao đổi anh, có cơ hội bảo vệ anh, nhưng, em đã trao đổi với mẹ, đổi mẹ ra trước…”

“Em là… rất đúng!” Mộ Dịch Thần dứt khoát cắt đứt lời cậu.

Hữu Hữu ánh mắt trấn động, đối với câu nói này hoàn toàn ngoài dự tính.

“Mẹ bị thương nghiêm trọng hơn anh. Cho nên lực chọn của em không hề sai. Nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ làm như vậy!”

Lúc này, tâm ý của hai anh em hoàn toàn giống nhau.

Khoảnh khắc Hữu Hữu no sợ, lập tức nở nụ cười hớn hở.

Cậu đã quên sao, Mộ Dịch Thần, người anh trai này của cậu, cho tới nay đều rất có trách nghiệm!

Ở trong lòng cậu, đại khái cũng đem việc bảo vệ mẹ lên đầu tiên.

Hữu Hữu cong môi, cười nhẹ nhàng: “Anh, em đã đồng ý với ba mẹ, nhất định sẽ đưa anh trở về, tin em!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK