Tố cáo đến khàn cả giọng, gần như đã khiến cô tiêu hết sức lực.
Vân Thi Thi lảo đảo, từng bước ép sát cô ta, đôi mắt nhìn cô ta chằm chằm: “Trả lại cho tôi đi! Trả lại thứ cô cướp từ trên người tôi đi! Miếng ngọc bội kia, có thể trả lại cho tôi không? Mộ Uyển Nhu!”
“A! Câm miệng! Không được nói nữa!” Mộ Uyển Nhu bịt chặt tai lại, hét lớn: “Cô nói hươu nói vượn gì thế! Tôi không có cướp đồ của cô! Tôi không có! Cô vu khống cho tôi, tôi không phải là kẻ trộm, cô mới là kẻ trộm, đừng nói nữa, không được nói nữa! Cô câm miệng cho tôi! Nếu không tôi sẽ xé rách miệng cô!”
Sau khi kích động hét lên, thân thể Mộ Uyển Nhu run run, mí mắt co giật, sau đó chân mềm nhũn, ngã vào trong ngực Ngải Luân bất tỉnh.
Ngải Luân hoảng hồn, ôm lấy cô ta, hoảng hốt gọi mấy tiếng: “Uyển Nhu? Cô làm sao vậy?”
Thấy cô ta ngất đi, Ngải Luân vô cùng đau lòng, một tay ôm ngang người cô ta, chợt ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Vân Thi Thi một cái: “Cô hài lòng chưa? Lần này cô đã hài lòng chưa? Cô là người lòng dạ độc ác, cô là muốn ép cô ấy đến chết mới chịu bỏ qua sao?”
Nói xong, anh ta ôm lấy Mộ Uyển Nhu sải bước ra khỏi cửa.
Vân Thi Thi ngây người tại chỗ, cười giễu một tiếng, trong lòng không tránh được cảm giác ớn lạnh.
Cô hài lòng chưa sao?
Cô là người lòng dạ độc ác sao?
Tại sao người đàn ông này có thể hoang đường như vậy?
Tại sao thế giới này lại có thể hoang đường như vậy?!
Mộ Uyển Nhu là người bị hại sao? Còn cô là người lòng dạ độc ác sao?
Mộ Uyển Nhu mới chính là kẻ trộm! Cô ta trộm đi di vật cuối cùng mà mẹ ruột để lại cho cô, còn khiến cô phải chịu đựng hàng nghìn hàng vạn lời chửi rủa, phải chịu đựng ánh mắt cười nhạo của bao nhiêu người, phải chịu đựng sự coi thường ức hiếp của người khác!
Kết quả là quay đầu lại, cô lại bị coi là người lòng dạ độc ác sao?
Không phải là quá hoang đường sao?
Mộ Nhã Triết có biết không?
Anh có biết chuyện này không?
Mộ Uyển Nhu không phải là vì miếng ngọc bội đó mới được nhận về nhà họ Mộ sao? Như vậy anh có biết chủ nhân thực sự của miếng ngọc bội kia chính là cô không?
Mộ Uyển Nhu có thai sao? Vừa rồi cô ta có phản ứng nôn nghén rõ ràng như vậy, hẳn là mang thai rồi.
Phải…
Là con của anh sao?
Hẳn là con của anh rồi! Nếu không thì còn có thể là của ai?
Mộ Uyển Nhu là vị hôn thê của anh, như vậy những lời trước đây anh nói với cô được tính là gì?
Anh nói rằng sẽ công khai quan hệ của bọn họ cho toàn thế giới đều biết, đây là kể chuyện cười cho cô nghe phải không?
Có phải là cô rất dễ bị lừa gạt, một cái cam kết đơn giản đã khiến cô tin là thật, cho rằng anh sẽ cho cô toàn bộ thế giới?
Nhưng quay đầu lại thì sao? Vị hôn thê của anh lại có thai.
Không phải Mộ Uyển Nhu không thể mang thai sao? Vậy thì chuyện này là như thế nào?
Tranh chấp kịch liệt khiến cho nhân viên phục vụ đến tận nơi hỏi thăm tình huống, Vân Thi Thi lại không giữ được thăng bằng mà ngã khuỵu trên sàn, hai bàn tay run rẩy chậm rãi che lại khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt trống rỗng và tuyệt vọng.
Tần Chu nghe được tin vội chạy tới, thấy cô nằm co quắp trên sàn, hoảng sợ đến mức ngẩn ra, vội vàng đi đến: “Thi Thi, em làm sao vậy?”
Ánh mắt Vân Thi Thi đờ đẫn, giọng nói run run: “Tần Chu… Em không phải là kẻ trộm, anh có tin em không?”
Tần Chu bị câu hỏi đột ngột của cô làm cho đầu óc mơ hồ, không biết đầu cua tai nheo thế nào chỉ có thể cười khan mấy tiếng, đáp lại: “Thi Thi, em đang nói cái gì vậy? Tại sao em lại là kẻ trộm được?”
“Em không phải là kẻ trộm…”
“Nhưng mà… Bọn họ đều nói em là kẻ trộm!” Vân Thi Thi che mắt lại, khóc òa lên.