“Giang Dạ!”
Thấy Giang Dạ trợn trắng hai mắt, ngửa đầu nhìn trời.
Tô Tuyết giật mình, hét lên.
Cô ấy vội tắt công cụ, dòng điện đột ngột dừng lại.
Trong lòng vô cùng hối hận, vừa rồi bản thân quá mức liều lĩnh, nâng dòng điện lên quá cao.
Chẳng lẽ Giang Dạ không chịu nổi mà đột tử rồi?
Cô ấy giật mình tỉnh lại trong sự hoảng sợ, đang muốn tiến hành sơ cứu cho Giang Dạ.
Nhưng lồng ngực Giang Dạ lại có chút phập phồng.
Toàn thân anh bắt đầu run rẩy.
Thậm chí còn có âm thanh thì thầm kỳ lạ phát ra từ miệng anh.
Lặp đi lặp lại: “Cửa...”
“Cửa cái gì?”
Tô Tuyết hít sâu một hơi, nhẹ nhàng hỏi.
Có vẻ như Giang Dạ vẫn ổn.
Cô ấy cúi xuống, chậm rãi áp tai vào miệng Giang Dạ.
Muốn nghe rõ ràng những gì Giang Dạ đang nói.
“Mẹ kiếp!”
Nhưng vào lúc này, Giang Dạ bất ngờ chửi thề.
Mắt anh trợn ngược.
Cả người ngồi dậy thở một hơi dài.
Bởi vì anh đang ngồi, Tô Tuyết đang đứng.
Độ cao của đầu anh đúng lúc chạm vào ngực của Tô Tuyết, cô ấy bất ngờ bị anh đâm mạnh một cái.
Tô Tuyết “A” lên một tiếng, lùi lại vài bước.
Cô ấy ôm ngực, vẻ mặt vô cùng tức giận.
“Cái gì vậy? Đàn hồi thế?”
Giang Dạ khôi phục lại ý thức, gấp gáp thở hổn hển.
Sau đó, vẻ mặt tràn ngập bối rối!
Chỉ cảm thấy vừa rồi dường như anh đã đâm vào một miếng thạch.
Sau khi nhìn kỹ hơn, anh lại phát hiện Tô Tuyết đang ôm ngực, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
Động não một chút, lúc này anh liền hiểu được miếng thạch vừa rồi là cái gì.
Khó trách lại co giãn như vậy.
Trong lòng anh hoảng hốt, có hơi xấu hổ, vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, bác sĩ Tô Tuyết, vừa rồi tôi thực sự không cố ý!”
Tô Tuyết xoa xoa chỗ đau, lắc đầu.
Cô ấy chậm rãi bước đến bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống.
Uống xong cốc nước, mới bình tĩnh trở lại.
“Rốt cuộc vừa rồi anh đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Tô Tuyết vẫn lạnh lùng như trước, giọng nói lạnh như băng.
Giang Dạ cử động cơ thể tê dại, bắt đầu nhớ lại chuyện vừa xảy ra: “Vừa rồi trong ý thức của tôi xuất hiện một bề mặt cong khổng lồ với những nếp nhăn và vết lõm, có hình dạng quả óc chó, giống như bộ não của con người!”
“Giờ nghĩ lại thì chắc đó chính là bộ não của tôi!”
“Chia thành từng khu vực một, phía trên có cửa bị khóa lại, vô cùng kỳ lạ!”
“Đó có lẽ là tiềm thức của anh!” Sau khi nghe Giang Dạ kể lại, Tô Tuyết giải thích: “Dòng điện kích thích tiềm thức của anh, những cánh cửa bị khóa kia tượng trưng cho trí nhớ đã mất của anh!”
Nghiên cứu liên quan đã từng được thực hiện, rất nhiều bệnh nhân thần kinh sẽ thể hiện một số điều trong tiềm thức của họ thông qua nhiều cách khác nhau sau khi điều trị bằng kích thích.
Chẳng hạn như nằm mơ, bị ảo giác, lại ví dụ như trong ý thức xuất hiện một số cảnh tượng kỳ quái.
Sau khi bị dòng điện vừa rồi kích thích, tiềm thức của Giang Dạ đã tìm đến nơi trí nhớ bị niêm phong.
Những cánh cửa đó tượng trưng cho cơ chế bảo vệ của trí nhớ.
“Trí nhớ bị niêm phong?” Giang Dạ nhớ lại cánh cửa thứ nhất đã mở ra, hỏi: “Điều đó có nghĩa là sau khi cánh cửa được mở ra, sẽ tìm lại được trí nhớ?”
“Gần như vậy!” Tô Tuyết gật đầu: “Nhưng những cánh cửa này tượng trưng cho một số mảnh trí nhớ của anh, vẫn còn chưa hoàn chỉnh, muốn khôi phục hoàn toàn trí nhớ, nhất định phải mở hết tất cả các cánh cửa niêm phong trí nhớ!”
“Đúng rồi, vừa rồi có cánh cửa nào mở ra không, hoặc có nhớ được chuyện gì hay không?”
Khựng lại một chút, Giang Dạ lắc đầu.
Những gì đã nhìn thấy ở cánh cửa đầu tiên cũng không thể nói cho Tô Tuyết biết được.
“Nếu không thì, thử lại một lần nữa?”
Nghĩ tới đây, Giang Dạ mỉm cười.
Nếu có dòng điện kích thích một lần thì có thể mở ra một cách cửa.
Nếu kích thích tám lần, nói không chừng tất cả cửa đều sẽ được mở ra.
Bằng cách đó, có thể lấy lại trí nhớ.
“Cơ thể của anh có thể chịu đựng được không?” Tô Tuyết khẽ cau mày.
Dáng vẻ trợn trắng mắt vừa rồi của Giang Dạ khiến cô ấy sợ hãi.
Điều trị chứng mất trí nhớ tuy quan trọng, nhưng tính mạng còn quan trọng hơn.
“Nhất định có thể, chuyện đó cô không cần phải lo lắng, cô có thể tiếp tục tăng dòng điện lên!” Giang Dạ bật cười nói.
Trong vòng ba năm mất trí nhớ đến nay, giờ đây anh có thể chắc chắn một điều, đó là tố chất cơ thể của anh tuyệt đối thuộc cấp bậc khủng bố.
Suy nghĩ một lúc, Tô Tuyết lại khởi động dụng cụ.
Rất nhanh, giống như lần trước, tiềm thức của Giang Dạ lại nhìn thấy bộ não của anh và tám cánh cửa.
Nhưng ngoại trừ cánh cửa đầu tiên được mở ra, những cánh cửa khác vẫn bị khóa.
Thử rất nhiều lần nhưng vẫn không có kết quả.
Tô Tuyết vô cùng thất vọng.
Dù sao dụng cụ này cũng được gửi về từ nước Mỹ, còn phải trả lại.
Thế mà vẫn không có tác dụng, trong một thời gian ngắn cô ấy đã bất lực trước chứng mất trí nhớ của Giang Dạ.
“Được rồi, như vậy là đủ rồi. Trị liệu hôm nay tạm thời như vậy đi, thứ sáu tuần sau gặp lại!”
Tô Tuyết tựa vào bàn làm việc, vùi đầu viết báo cáo, rất tùy ý nói.
Bị sốc điện nhiều lần như vậy, cả người Giang Dạ vô cùng thoải mái.
“Hôm nay không xem phim à?”
Ánh mắt của anh lại rơi vào chiếc hộp chứa những chiếc đĩa.
“Không xem, thứ sáu tuần sau tính tiếp!” Tô Tuyết không ngẩng đầu nói.
“Được rồi, vậy tôi đi trước đây!”
Giang Dạ rời khỏi bệnh viện với nụ cười nhẹ trên môi, trong lòng tràn đầy mong đợi...
Rời khỏi bệnh viện đã là giữa trưa.
Giang Dạ tìm thấy một quán mì lạnh, anh muốn vào ăn một phần ba món Tam Tần*.
*Ba món Tam Tần là mì lạnh, bánh bao thịt nguội và soda.
Sau khi ăn uống xong, anh lại đi đến khu trung tâm công nghệ cao thịnh vượng nhất Tần Tây.
Ở đó có một toàn nhà kính cao chót vót nằm ở vị trí trung tâm.
Trên đỉnh tòa nhà có bốn chữ “Ủy thác Kim Thành”.
“Không sai, chính là nơi này!”
Giang Dạ mơ hồ nhớ ra rằng anh đã từng xem qua tin tức, ủy thác Kim Thành là một trong ba công ty ủy thác lớn nhất ở Long Quốc.
Mà trụ sở chính của ủy thác Kim Thành được đặt ở ngay Tần Tây.
Tòa nhà trước mặt lúc này chính là trụ sở chính của công ty ủy thác Kim Thành.
Cách cửa đầu tiên trong số tám cánh cửa kia chính là tủ bảo hiểm cá nhân của công ty ủy thác Kim Thành.
Có số tủ và mật mã.
Rốt cuộc bên trong đó đang che giấu bí mật gì, chỉ cần tìm hiểu là sẽ biết.
Giang Dạ rút điếu thuốc ra khỏi miệng, đi về phía sảnh chính của tòa nhà.
Bởi vì trang phục có hơi mộc mạc, đặc biệt là đôi giày thể thao đã có hơi bung keo ở phía trước đang mang trên chân, cho nên hai nhân viên bảo vệ ở trước cửa đã tiến hành gặng hỏi anh trong suốt gần mười phút.
Anh kiềm chế sự nóng nảy của bản thân, đăng ký thông tin cá nhân rồi mới có thể đi vào.
“Haizz, lại đến một nơi không coi người khác ra gì!”
Giang Dạ thở dài.
Anh vừa mới đối phó được nghi vấn của nhân viên bảo vệ, vừa đi vào trong, những đôi mắt đầy cảnh giác lại rơi vào người anh.
Những người đó đều mặc tây trang đi giày da, trông rất có dáng vẻ tinh anh, bước đi vội vã, mang theo dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng xa cách ngàn dặm, họ nhìn anh giống như nhìn một con quái vật.
“Đúng là mấy con chó hình người, nhưng lương lại cao gấp đôi lương làm tài xế lái thuê của mình!”
Giang Dạ nheo mắt lại, nghênh ngang đi tới quầy lễ tân.
Cô nhân viên lễ tân xinh đẹp đang nghe điện thoại, không có thời gian để nói chuyện với anh.
Chờ một lúc, cuộc gọi của cô gái cuối cùng cũng kết thúc.
Cô ta liếc nhìn Giang Dạ rồi hỏi: “Thưa ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Nếu không phải dáng vẻ của Giang Dạ rất đẹp trai, cô ta cũng không thèm để ý đến Giang Dạ.
“Tôi muốn mở tủ bảo hiểm cá nhân của mình!”
Giang Dạ thành thật nói.
“Tủ bảo hiểm cá nhân?” Cô gái ở quầy lễ tân lập tức cười nói: “Thật xin lỗi thưa ngài, dịch vụ tủ bảo hiểm cá nhân của công ty chúng tôi chỉ dành cho những khách hàng có tài sản ròng hơn một tỷ, tôi nghĩ ngài... có phải đã nhầm lẫn gì hay không?”
Tuy rằng Giang Dạ rất đẹp trai, nhưng hoàn toàn không liên quan gì đến người giàu có giá trị con người hơn một tỷ.
“Trông tôi không giống người giàu có tiền tỷ sao?” Giang Dạ cười hỏi.
Lúc này trong lòng anh thực sự có chút hưng phấn.
Tủ bảo hiểm cá nhân mà người giàu hơn một tỷ mới có thể sở hữu.
Bên trong sẽ có gì?
Có lẽ trước khi mất trí nhớ, anh chính là con cháu nhà giàu với khối tài sản tương đương với một quốc gia thì sao?
“Ngài cảm thấy giống sao?”
Cô gái ở quầy lễ tân mất kiên nhẫn, trừng mắt khinh thường.
Trong lòng thầm nghĩ, bảo vệ làm việc quá vô trách nhiệm, loại chó mèo nào cũng cho vào sao?
Cái trừng mắt khinh thường này khiến Giang Dạ vốn đang tràn ngập hưng phấn chợt có chút tức giận.
Anh đập bàn, phận nộ hét lên: “Thái độ này của cô là sao? Gọi quản lý của các người đến đây, tôi muốn khiếu nại cô!”
“Khiếu nại tôi?” Cô gái ở quầy lễ tân cười khinh thường.
Thay vì gọi quản lý, cô ta lại phất tay gọi bảo vệ vào: “Bảo vệ, đuổi kẻ gây rối này ra ngoài, sau này đừng cho những kẻ không đứng đắn này đi vào nữa!”
Hai nhân viên bảo vệ vội vàng chạy tới.
“Ra ngoài nhanh lên, cút ra ngoài!”
Họ lập tức kéo Giang Dạ đi.
Sự kiên nhẫn của Giang Dạ đã đến giới hạn.
Lời nói của nhân viên bảo vệ càng khiến cơn tức giận của anh bùng nổ.
“Đi con mẹ mày!”
Chân anh vừa hạ xuống, hai nhân viên bảo vệ đã ngã xuống đất, không đứng dậy được.
Cảnh tượng này khiến mọi người choáng váng.
Có người đã gọi cảnh sát, thậm chí còn có người chỉ trích Giang Dạ không có văn hóa.
“Đang chơi trò không coi người khác ra gì đúng không, gọi quản lý của cô ra đây!”
Ánh mắt Giang Dạ càng lúc càng lạnh lùng, trừng mắt nhìn cô gái ở quầy lễ tân.
Tâm trạng tốt đẹp ban đầu đã bị những người này phá hỏng.
Cô gái trẻ ở quầy lễ tân sợ hãi lùi lại, nhưng vẫn cứng miệng như cũ: “Gọi quản lý của bọn tôi đến ư? Loại người như anh cũng không có khả năng mở tủ bảo hiểm cá nhân ở công ty của chúng tôi đâu!”
“Tôi thấy anh đang thiếu đòn rồi!”
Một câu nói đơn giản như vậy lại đụng trúng ngòi nổ của Giang Dạ.
Anh bước về phía cô gái trẻ ở quầy lễ tân như một con thú hoang.
“Anh này, xin anh đừng tức giận!” Lúc này, một mỹ nhân có mái tóc xoăn, mặc trang phục màu đỏ, đi giày cao gót bước đến.
Cô ta rất xinh đẹp, với đôi môi đỏ rực và dáng người gợi cảm thướt tha.
Tuy có hơi lớn tuổi một chút nhưng lại rất thú vị, rất có khí chất.
“Nếu anh muốn mở tủ bảo hiểm cá nhân, xin hỏi số tài khoản tủ bảo hiểm cá nhân của anh là gì? Tôi sẽ cho người kiểm tra giúp anh?”
Người đẹp mặc váy đỏ bước tới trước mặt Giang Dạ, vẫn mỉm cười dịu dàng.
Một mùi thơm đặc biệt xộc vào mũi Giang Dạ, xông lên tận não của anh.
Mọi người có mặt nhìn thấy mỹ nhân mặc váy đỏ đều vô thức lùi lại.
Giống như vô cùng kiêng kỵ cô gái này.
“Quản lý Lưu, tôi...”
Cô gái trẻ ở quầy lễ tân đang định nói thì bị người đẹp mặc mặc váy đỏ giơ tay ngắt lời.
Giang Dạ quan sát người đẹp mặc váy đỏ, xác nhận một chuyện.
Có đôi khi phụ nữ giống như rượu vậy, tuổi tác tượng trưng cho hương vị.
Phần lớn cơn tức giận của anh đã biến mất, sau đó anh nheo mắt nói: “T8866!”
“T8866!” Nghe được dãy số này, khuôn mặt thanh tú của mỹ nhân váy đỏ hoàn toàn trở nên hoảng sợ: “Xin lỗi quý khách, mời anh vào bên trong, tôi sẽ lập tức dẫn anh đi!”
Sau nhiều năm chờ đợi, cuối cùng cũng đã chờ được giây phút này.
T8866!
Chủ nhân của nó đã đến.
“Cô, ngày mai không cần đi làm nữa!”
Trước khi rời đi, mỹ nhân váy đỏ đột nhiên quay lại, trừng mắt nhìn cô gái trẻ ở quầy lễ tân.
Giây phút này, cô gái ở quầy lễ tân vô cùng tủi thân ân hận, sắp khóc đến nơi.
Dù thế nào cô ta cũng không thể ngờ được rằng Giang Dạ lại là một kẻ giàu có có giá trị con người tiền tỷ....