Sau khi cúp điện thoại, anh xách Lâm Thế Hào từ cửa sổ về lại.
“Bịch” một tiếng, anh ta bị ném xuống đất.
Trong nháy mắt đó, trái tim treo lơ lửng của Tô Mỹ Huyên, Tô Tuyết và Lưu Thần đều rơi xuống.
Đặc biệt là Lâm Thế Hào đang nửa tỉnh nửa mê thả lỏng cơ thể căng thẳng, thở ra một hơi thật lớn.
Cuối cùng thì cũng có thể sống được.
Suy nghĩ một chút, Giang Dạ lấy điện thoại ra, định gọi cho Lôi Báo.
Những lời của Lâm Phong Hà chắc sẽ không giả. Nhưng chuyện này vẫn phải xác nhận với Lôi Báo một chút, xem nghị viên Hoàng gì đó có thật sự sẽ vào cuộc với tư cách người hòa giải hay không.
Mở danh bạ ra, anh đang định bấm tên Lôi Báo thì đột nhiên, điện thoại di động của anh reo lên.
Thật trùng hợp, là Lôi Báo gọi tới.
"Alo?" Giang Dạ trả lời điện thoại.
Giọng nói của Lôi Báo truyền đến từ đầu dây bên kia: "Cậu Giang, Chu Đại Bằng và tôi cầm bằng chứng ghi âm đến đồn cảnh sát, đang định triệu tập Lâm Thế Văn. Nhà họ Lâm đã thỏa hiệp! Lâm Phong Hà đích thân ra mặt, tìm đến nghị viên Hoàng của tỉnh Tần! Nghị viên Hoàng đích thân gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến văn phòng của ông ta nói chuyện! Tôi đang trên đường đến đó nên gọi tới báo cáo với cậu!"
Giang Dạ hơi nheo mắt, có vẻ như những gì Lâm Phong Hà nói là sự thật.
Nhận Chu Đại Bằng làm đàn em, ngoài cảm thấy anh chàng này thú vị, anh còn thấy anh chàng này có thể dùng làm con bài mặc cả trong ván này. Dù sao trên tay Chu Đại Bằng có bằng chứng ghi âm cho thấy Lâm Thế Văn bỏ tiền thuê kẻ bắt cóc.
Có Lôi Báo theo dõi có thể chứng thực vụ án.
Cho nên anh bảo Chu Đại Bằng đi tự thú, dẫn đầu nắm được lá bài tẩy.
Anh đã đoán trước rằng nhà họ Lâm nhất định sẽ dùng quyền thế để truy cứu anh tội đả thương người khác.
Vậy cũng tốt.
Ông muốn truy cứu tôi tội đả thương người khác, tôi sẽ chứng thực tội thuê người bắt cóc của Lâm Thế Văn.
Tệ nhất thì lưỡng bại câu thương, xem tội ai nặng hơn.
Rất hiển nhiên, bắt cóc là tội nghiêm trọng hơn. Đây chính là nguyên nhân anh vẫn giữ được bình tĩnh.
Anh dám khẳng định dù có đến đồn cảnh sát thì cũng chỉ là chuyện uống một tách trà.
Bởi vì nhà họ Lâm sẽ thỏa hiệp.
Nghĩ tới đây, anh hỏi: "Nghị viên Hoàng này là ai? Có quan hệ như thế nào với nhà họ Lâm?"
Điều quan trọng nhất bây giờ là xác nhận mối quan hệ giữa nhà họ Lâm và nghị viên Hoàng.
Quan đấu là thế lực đứng sau đánh nhau.
Thế lực càng mạnh càng lớn, nhiều khi tội ác đã gây ra không còn quan trọng nữa.
Lôi Báo nói: “Nghị viên Hoàng tên thật là Hoàng Quốc Duy, là một lão nghị viên sắp nghỉ hưu, có uy vọng cực cao ở tỉnh Tần, quyền lực trong tay vô cùng lớn. Đứng thứ ba trong sáu đại nghị viên của tỉnh Tần! Nghị viên Hoàng là người tỉnh Tần, được coi là người trung lập ở tỉnh Tần, không phải là chỗ dựa của nhà họ Lâm! Có thể nói, muốn có chỗ đứng ở Tần Tây nhất định phải có được cái gật đầu của nghị viên Hoàng thì mới được! Ở một mức độ nhất định, nghị viên Hoàng là người duy trì sự cân bằng ở tỉnh Tần!"
Giang Dạ hiểu ý của Lôi Báo.
Dù đã mất trí nhớ nhưng anh vẫn có bản năng nhạy cảm với một số thứ.
Một số thế lực lớn ở địa phương giống như chư hầu một phương vậy. Không chỉ thế lực mạnh mẽ mà còn đóng vai trò như một người cân bằng thế cục. Bởi vì sự ổn định cục bộ mới là tốt nhất cho bọn họ.