Sự xuất hiện của Giang Dạ không hề khiến Lâm Thế Hào sợ hãi mà ngược lại, anh ta còn buông những lời khiêu khích.
Bảy tinh anh của Đồ Long Hội, bốn khẩu súng. Anh ta không tin Giang Dạ có thể làm được gì!
"Giang Dạ, mau cứu chị gái!"
Tô Mỹ Huyên bị hai người đàn ông mặc đồ đen khống chế kêu lên.
Vừa rồi chị gái đã phải hy sinh bản thân mình vì cô ấy. Bây giờ cô ấy chỉ muốn chị gái không bị tổn thương.
"Tôi biết rồi!"
Giang Dạ khẽ mấp máy môi, thốt ra mấy chữ đơn giản.
Toàn thân anh lạnh như băng địa ngục.
Lâm Thế Hào cười lớn, khiêu khích đè Tô Tuyết xuống bàn: "Biết? Biết cái gì? Biết tao chơi hai chị em này như thế nào à?"
Bảy tên thuộc hạ đồ đen cũng cười ha hả.
"Sao trên đời này lại có nhiều kẻ ngu xuẩn tự cho mình là đúng như vậy nhỉ!"
Lúc này, Giang Dạ giương mắt lên, chân khẽ giẫm một cái.
Lấy sức bật đáng sợ mà nhảy ra.
Cơ thể nhanh đến mức gần như vô hình.
Trong nháy mắt, anh đã đến gần một gã đàn ông đồ đen cầm súng.
Tay phải nắm lại, nắm đấm đáng sợ đánh tới.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Người đàn ông mặc đồ đen chưa kịp phản ứng thì đã bị nắm đấm của Giang Dạ đánh vào vai phải.
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, xương vai của gã ta vỡ vụn. Tay phải vừa buông lỏng, khẩu súng lục đã rơi xuống, cả người gã ta bay ra ngoài và rơi xuống đất.
Giang Dạ lao về phía trước như hổ vồ mồi, tiếp được khẩu súng ngay lúc nó vừa rơi xuống.
Sau đó anh lăn người về phía trước, đứng dậy, giơ súng lên và bắn.
"Đùng đùng đùng!"
Ba phát súng được bắn ra.
Ba người áo đen cầm súng còn lại phản ứng quá chậm. Bọn họ chỉ vừa thực hiện động tác giơ súng lên thì đã lần lượt bị bắn vào cổ tay.
Ba người đàn ông đánh rơi súng lục, cổ tay chảy máu.
Cả căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Chỉ trong chốc lát, tình thế đã đảo ngược.
Vốn dĩ ban đầu Lâm Thế Hào đang nắm quyền kiểm soát toàn bộ trò chơi. Nhưng bây giờ, Giang Dạ là người đe dọa tất cả.
Lâm Thế Hào đang ôm Tô Tuyết cũng tái mặt.
Anh ta cũng là người luyện võ, có công phu Muay Thái không tầm thường và khả năng chiến đấu không tệ.
Nhưng màn trình diễn vừa rồi của Giang Dạ khiến anh ta phải hoảng hốt.
Con mẹ nó, đây còn là người à?
Anh ta chỉ có một cảm giác duy nhất, đó chính là không chân thực.
Tốc độ cực nhanh, sức bật mạnh và độ chính xác trong tài thiện xạ của Giang Dạ đều đạt đến đỉnh cao.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta hẳn sẽ nghi ngờ chính mắt mình.
"Anh cút ngay cho tôi!"
Trong khoảnh khắc xuất thần, Tô Tuyết đang bị đè nặng bất chợt lật người lại. Tay phải của cô ấy thoáng vung lên, con dao mổ trên tay rạch một cái.
Lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào cổ họng Lâm Thế Hào.