• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân phận của Giang Dạ liên tục bị đảo ngược. Theo sự xuất hiện của Lôi Báo, cuối cùng mọi chuyện đã sáng tỏ.

Từ một tài xế lái xe thuê biến thành cậu Giang. Sự thay đổi này đã khiến nhiều người có mặt tại đây khó mà tin nổi.

Sau khi kinh ngạc, một tiếng “Tiểu Lôi” của Giang Dạ càng khiến mọi người mở mang tầm mắt.

Lôi Báo – giám đốc ngân hàng Phong Hối ở Tần Tây lại bị một thanh niên gọi là Tiểu Lôi. Từ trước đến nay Lôi Báo luôn gặp người khác với vẻ mặt uy mãnh bá đạo lại cúi đầu giống như cháu trai.

Từ điểm này có thể khẳng định một chuyện, bối cảnh thân phận của Giang Dạ vô cùng lớn mạnh.

Ở đây người hối hận nhất là Bạch Liên. Thấy Giang Dạ giẫm lên bản hợp đồng, bà ta khóc cạn nước mắt. Đó là bản hợp đồng trị giá một tỉ đấy. Vậy mà lại bị mình xé mất.

Nếu không bị Lâm Thế Văn đầu độc, bà ta sẽ không khẳng định Giang Dạ chỉ là một tài xế lái xe thuê.

Bà ta càng nghĩ càng tức, đành phải nặn ra một nụ cười xin lỗi Giang Dạ: “Cậu Giang à, là tôi có mắt không tròng, là tôi già cả bị hoa mắt, cầu xin cậu hãy nể mặt Mỹ Huyên mà đừng so đo với tôi. Tôi cũng chỉ nghe lời đầu độc của Lâm Thế Văn mới bị hồ đồ...”

“Bà già này!” Lâm Thế Văn ở bên cạnh giận dữ mắng, khuôn mặt thịt rung lên.

Bạch Liên đang đẩy hết trách nhiệm lên đầu anh ta. Con gái đã có chỗ dựa mới nên chẳng thèm để nhà họ Lâm vào mắt nữa. Thật ghê tởm!

Anh ta sẽ để Bạch Liên này biết, ở Tần Tây này, ai mới là đại ca.

Giang Dạ hoàn toàn thờ ơ, vẫn giẫm lên bản hợp đồng. Không biết Bạch Liên ở trước mặt là bản tính thật hay đang diễn kịch nữa.

Gương mặt hối hận tự trách, trong mắt tràn ngập vẻ mong đợi xin được tha thứ. Dù là thật hay diễn thì anh đều muốn.

Anh giả vờ vẫn còn giận dữ, vung tay nói: “Tên béo Lâm Thế Văn kia vốn không phải là kẻ tốt lành gì. Nhưng bác lại tin tưởng anh ta chứ không chịu tin tôi, tôi cũng đành chịu. Có điều cũng đúng thôi, quả thật là vì tên béo chết tiệt này đầu độc mới khiến mọi người nảy sinh hiểu lầm về tôi. Nếu bác đã biết nguyên nhân rồi, vậy nên làm gì đây? Còn cần tôi phải dạy bác sao?”

Hôm nay phải để Bạch Liên hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ liên hôn với nhà họ Lâm.

Anh làm bạn trai bảy ngày chứ không phải cả đời. Do đó cách tốt nhất để cứu Tô Mỹ Huyên là để nhà họ Tô có khoảng cách với nhà họ Lâm.

Dáng vẻ kia thì chắc chắn cuộc liên hôn đã bị hủy bỏ. Bây giờ đã có đầu mối rồi, anh cần phải dẫn dắt thêm một tí.

Bạch Liên sửng sốt, hơi khó lựa chọn. Bà ta hiểu ý của Giang Dạ. Anh đang muốn bà ta chọn một trong hai cậu Lâm và cậu Giang, hơn nữa chỉ có thể chọn một.

Nhưng bên nào bà ta cũng không thể đắc tội, trong khi bà ta buộc phải lựa chọn.

Đắn đo một hồi, bà ta đã nghiến răng, nói với người đằng sau: “Mang hôn ước đã kí với nhà họ Lâm đến đây.”

Chẳng mấy chốc, đã có người cầm một bản hôn ước đến.

Cái gọi là hôn ước thực chất không có tác dụng pháp lí, mà chỉ là lời giao ước giữa các gia tộc lớn, hầu như đều tự giác tuân thủ. Dù sao thì có kết hôn hay không thì pháp luật không thể can thiệp.

“Hôm nay là sinh nhật năm mươi tuổi của tôi, không ngờ lại ầm ĩ xảy ra nhiều việc hiểu lầm và không vui, quấy rầy đến nhã hứng của mọi người. Đầu tiên là tôi gửi lời xin lỗi đến mọi người.”

Bạch Liên vẫn có chút khí thế của trưởng bối gia tộc lớn, đầu tiên là khiêm tốn xin lỗi sau đó là tuyên bố hôn ước: “Hôm nay có một việc, tôi cần phải quyết đoán. Hôn ước với nhà họ Lâm hồi trước vẫn chưa hỏi qua ý kiến của con gái Tô Mỹ Huyên của tôi. Bây giờ tôi xin tuyên bố, hủy bỏ hôn ước này. Việc cưới hỏi của con gái sẽ do bản thân con bé tự quyết định.”

Dứt lời, bà ta đã xé bản hôn ước thành hai mảnh trước mặt mọi người.

Sau khi liếc nhìn Giang Dạ, bà ta đã ném mạnh xuống sàn. Ánh mắt này là đang bày tỏ thái độ với anh, nhà họ Tô sẽ đứng về phía cậu Giang, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm.

“Mẹ.” Lúc đó, Tô Mỹ Huyên đã kích động đến mức bật khóc.

Vì hôn ước này, cô ấy đã rời xa nhà, bất hiếu với cha mẹ. Nó đã trở thành tảng đá lớn trong lòng cô ấy, đè cô ấy đến nỗi không thể thở được.

Cuối cùng cô ấy cũng thoát khỏi hôn ước này, giành được sự tự do giống như sống lại, không còn bị trói buộc nữa.

“Cảm ơn anh yêu!” Cô ấy kích động, nhón chân hai tay vòng qua cổ, ôm chặt lấy Giang Dạ.

Người đàn ông này đã lấy lại sự tự do cho cô ấy, cho nên cái ôm này là sự cảm ơn.

Giang Dạ mỉm cười, tay phải ôm lấy vòng eo thon thả của Tô Mỹ Huyên.

Khóe mắt của anh đã nhìn thấy Tô Tuyết. Lúc này, anh cũng có thể cảm nhận được tâm trạng phức tạp của cô ấy.

Có điều không hổ là người đẹp lạnh lùng, biểu cảm vẫn không bị lay động.

Tiếp theo nên trừng trị tên Lâm mập rồi. Giang Dạ thầm nghĩ, có lẽ anh ta đã tức điên lên rồi.

Quả nhiên sắc mặt Lâm Thế Văn tái mét, cười khẩy nói: “Được lắm, hay cho nhà họ Tô không biết tốt xấu, không ngờ lại xé hôn ước trước mặt nhiều người như vậy, chẳng khác nào đang sỉ nhục nhà họ Lâm. Bạch Liên, bà đã nghĩ tới hậu quả chưa?”

Anh ta không gọi là bác gái nữa, mà gọi thẳng tên Bạch Liên. Có thể thấy Lâm Thế Văn đã thật sự nổi giận.

Khách khứa có mặt tại đầu đều im lặng không dám lên tiếng. Cậu Lâm, cậu Giang và nhà họ Tô, bọn họ đều không thể đắc tội. Giờ phút này, làm một vị khách yên tĩnh là lí trí nhất.

Tô Mỹ Huyên buông Giang Dạ ra, khẽ cau mày. Cô ấy theo bản năng ngẩng đầu nhìn Giang Dạ. Trong quãng thời gian ngắn đã có cảm giác ỷ lại anh rồi.

Vì cô ấy nên mẹ mới cắt đứt quan hệ với Lâm Thế Văn. Điều này đã khiến cô ấy hơi áy náy, không hy vọng mẹ bị tổn thương.

Tất nhiên ánh mắt này là đang cầu xin Giang Dạ.

“Yên tâm đi, cứ để tôi giải quyết.” Giang Dạ mỉm cười, cực kỳ có sức hấp dẫn.

Tô Mỹ Huyên chợt giãn lông mày, trong lòng vô cùng chân thực. Cô ấy nhận ra, mình đã yêu người đàn ông này đến nỗi hết thuốc chữa.

Bạch Liên không dám tranh cãi với Lâm Thế Văn, mà vô cùng lo lắng. Thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Giang Dạ, đang đợi anh lên tiếng giải vây cho bà ta.

Dù gì bà ta cũng đã hoàn toàn bày tỏ thái độ. Nói cách khác đã đứng cùng chiến tuyến với Giang Dạ.

“Hậu quả ư? Tên béo chết tiệt, mày hãy nghĩ đến hôm nay mày sẽ nhận lấy hậu quả gì trước đi.”

Nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng Giang Dạ đã có thể phát tiết cơn giận trong lòng.

Bình thường con người anh sẽ cười vui vẻ, nhưng một khi thu hồi nụ cười, chắc chắn thủ đoạn sẽ rất độc ác.

Bây giờ việc hệ trọng đã xong, đã đến lúc trừng trị tên béo này rồi.

“Hừ, ở Tần Tây này, ai dám làm gì tao?” Lâm Thế Văn đứng thẳng người, chẳng hề sợ sệt.

Đây là Tần Tây, địa bàn của nhà họ Lâm anh ta. Dù Giang Dạ là người của ngân hàng Phong Hối thì sao chứ? Anh ta không tin, anh có thể làm gì được anh ta?

Có Mặt Quỷ ở đây, Giang Dạ có thể làm gì anh ta? Đây chính là sự tự tin.

Bầu không khí căng thẳng, mọi người xung quanh đều tránh ra.

Lúc này, Giang Dạ đã đi tới trước mặt Lâm Thế Văn. Anh sa sầm mặt, từng bước đi về phía anh ta: “Trước giờ con người tao ân oán rõ ràng, có thù tất báo. Tối thứ tư ở quán bar PY, mày đã bỏ thuốc Mỹ Huyên khiến cô ấy suýt bị mày làm nhục. Tối thứ năm, mày lại thuê một đám liều mạng bắt cóc Mỹ Huyên ở biệt thự Kim Tỷ. Hai chuyện này đã đủ lý do để tao chém chết tên súc sinh như mày.”

“Mày đã làm nhiều chuyện cầm thú với Mỹ Huyên như thế. Hôm nay còn dám đến tiệc mừng thọ của bác gái, cầm theo một đống tài liệu ăn nói linh tinh để vu oan cho tao. Một tên công tử bột nhỏ bé như mày, làm sao có thể tra rõ thân phận của tao cơ chứ? Từng chuyện dơ bẩn đã quyết định số mệnh của mày. Đó là chết không được tử tế. Hôm nay dù Chúa có đến cũng không bảo vệ được mày.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK