"Ông rẽ vào đón tôi ở biệt thự Kim Tỷ đi, tôi đi cùng ông!"
Nghĩ đến đây, anh cảm thấy cần phải tìm hiểu đến cùng.
Có thể coi là nể mặt vị nghị viên Hoàng này, tương đương với “đưa tiền bảo kê”.
"Được, tôi đến ngay!" Lôi Báo cúp điện thoại, lập tức yêu cầu tài xế quay đầu xe.
Trong phòng, Giang Dạ cất điện thoại, ngồi xổm người xuống.
"Chúc mừng mày còn sống!" Nhìn Lâm Thế Hào như bùn đất, anh tặc lưỡi, sau đó quay đầu nói với Lưu Thần: "Anh cảnh sát bên kia có thể xử lý hiện trường rồi, nhưng tôi không thể đến đồn cảnh sát với các anh, tôi phải tới văn phòng của nghị viên Hoàng tỉnh Tần, uống trà nói chuyện với nghị viên Hoàng và cả gia chủ nhà họ Lâm phía sau các anh nữa!”
Cằm Lục Thần như muốn rớt xuống.
Nghị viên Hoàng!
Đó là ông lớn của tỉnh Tần, người chỉ có thể nhìn thấy trên TV.
Bắt người? Còn bắt cái khỉ gì nữa!
Sau đó Giang Dạ đứng dậy, đi đến bên cạnh Tô Mỹ Huyên, ánh mắt nhất thời dịu lại. Anh nói với Tô Mỹ Huyên: “Cô thay quần áo rồi về nhà họ Tô với chị gái cô đi thôi! Sau này đừng sống ở đây nữa, vẫn nên ở nhà họ Tô cho an toàn! Tôi phải xử lý một số việc trước, sau khi xử lý xong sẽ liên lạc với cô sau!"
Tô Mỹ Huyên ngoan ngoãn gật đầu, rồi lại nhào vào vòng tay Giang Dạ.
Giang Dạ ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt Tô Tuyết lộ ra vẻ phức tạp…
Nửa giờ sau, Giang Dạ đã lên xe thương vụ của Lôi Báo.
Xe rất rộng rãi và sang trọng. Ngoài ra còn có bàn chuyên để uống rượu. Trên kệ bên cạnh có vài chai rượu ngoại.
Trong miệng Giang Dạ là một điếu thuốc Hầu Vương, trông có vẻ không hợp với chiếc xe sang trọng này.
"Chu Đại Bằng đâu?" Giang Dạ hỏi.
Lôi Báo nói: “Tôi có một người bạn đáng tin cậy ở đồn cảnh sát, chức vụ không thấp. Tôi đã bảo Chu Đại Bằng cầm bằng chứng ghi âm đi tìm người bạn đó rồi! Một khi phía cậu có vấn đề gì thì lập tức để người bạn đó hành động, triệu tập Lâm Thế Văn!"
Giang Dạ rất hài lòng với sự sắp xếp của Lôi Báo.
Cũng chính vì điều này mà anh mới có thể tiếp tục duy trì uy thế của mình trước mặt nhà họ Lâm.
Anh khẳng định lại lần nữa: “Nghị viên Hoàng thật sự sẽ không giúp đỡ nhà họ Lâm chứ?”
Điểm này rất quan trọng. Nó gần như quyết định liệu anh có thể tiếp tục đấu với nhà họ Lâm hay không.
“Chắc là không đâu.” Lôi Báo nói: “Thế lực của nghị viên Hoàng có thể nói là số một số hai ở Tần Tây. Hơn nữa lại là thế lực địa phương nên càng đáng sợ hơn! Nhưng ông ta rất ít khi tham gia vào cuộc đấu của các thế lực khác, chỉ duy trì sự cân bằng thích hợp!"
Giang Dạ yên lặng gật đầu.
Hai chữ “chắc là" của Lôi Báo khiến anh cảm thấy như bị một tảng đá chặn lại.
Nghèn nghẹn.
Một lúc sau, xe chạy vào chính viện tỉnh.
Giang Dạ đi theo Lôi Báo, do một thư ký dẫn đường, đến văn phòng của nghị viên Hoàng.
"Chào lão Hoàng!"
Bước vào văn phòng, Lôi Báo ngày thường vốn vô cùng uy nghiêm cúi người xuống. Ông ta chủ động bước tới bắt tay một ông già lịch lãm với mái tóc đã bạc một nửa.
Ông già đó không ai khác chính là nghị viên Hoàng, Hoàng Quốc Duy. Ông ta đeo kính vuông, dáng vẻ mọt sách.