• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghe vậy, khóe môi Lâm Thế Hào hơi nhếch lên.

Ánh mắt dâm đãng của anh ta lập tức rơi vào cái mông vểnh của Tô Tuyết.

Đỉnh cao mà tất cả đàn ông Tần Tây đều khao khát nhất.

Hôm nay, anh ta sẽ dũng mãnh leo lên đỉnh cao và tận hưởng niềm hạnh phúc tột cùng trên đời.

"Thả Tô Mỹ Huyên ra!"

Sau khi ra lệnh cho cấp dưới, Lâm Thế Hào hưng phấn đi về phía Tô Tuyết.

Nhìn thấy em gái được tự do, Tô Tuyết không còn phản kháng nữa, mặc cho Lâm Thế Hào nắm lấy cánh tay mình.

Lâm Thế Hào kéo Tô Tuyết đến bàn ăn, lạnh giọng quát: "Nằm sấp lên bàn ăn cho tôi!"

"Chị... Chị, Lâm Thế Hào, đồ khốn nạn nhà anh, không được bắt nạt chị tôi!"

Tô Mỹ Huyên được người đàn ông mặc đồ đen buông ra thì liều mạng lao về phía chị gái mình, muốn bảo vệ chị gái. Song cô ấy đã bị hai người đàn ông to lớn mặc đồ đen kéo lại.

Lâm Thế Hào cười khà khà và đẩy Tô Tuyết đang do dự đến bàn ăn.

Chiều cao vừa phải, nằm sấp là góc hoàn hảo nhất.

Anh ta dùng lực đè lên cổ Tô Tuyết, ép phần thân trên của Tô Tuyết xuống bàn ăn.

Nhìn dáng vẻ duyên dáng của Tô Tuyết, anh ta không khỏi nuốt nước miếng.

"Đúng là cực phẩm, để tôi thử xem!"

Với nụ cười tà ác trên môi, tay trái Lâm Thế Hào nắm lấy cạp quần của Tô Tuyết.

Trong nháy mắt đó, ánh mắt của Tô Tuyết hoàn toàn tối sầm.

Trong tay áo bàn tay phải của cô ấy, một con dao mổ trượt vào lòng bàn tay.

Ra tay bất ngờ hẳn là có thể khuất phục anh ta chỉ bằng một đòn.

Vừa lúc cô ấy chuẩn bị hành động thì bất ngờ có tiếng "ầm" vang lên, cánh cửa bị người ta đá tung ra…

Cánh cửa chống trộm nặng nề vậy mà lại bị người ta đá văng.

Mà người đá tung cánh cửa không ai khác chính là Giang Dạ.

Giang Dạ vừa rồi ở dưới lầu, chuẩn bị lên xe cảnh sát thì đột nhiên nhìn thấy hai chiếc xe tải mang theo khí thế hung hăng chạy vào biệt thự Kim Tỷ.

Mà cảnh sát Lưu Thần dường như nhận ra chiếc xe tải kia, nở nụ cười quỷ dị.

Giang Dạ ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng lo lắng.

Anh chỉ hơi dùng sức đã làm gãy còng tay, sau đó quật gã đám người Lưu Thần xuống đất rồi lại trở về nhà của Tô Mỹ Huyên.

Vừa tới cửa, lỗ tai anh hơi giật giật.

Chỉ nghe thấy tiếng cười dâm đãng của một người đàn ông ở nhà Tô Mỹ Huyên.

Cơn tức giận trong lòng anh lập tức bùng lên. Một cước bạo lực đã phá tung cánh cửa.

Trong phòng, quần áo Tô Mỹ Huyên bị người ta xé rách, đang khóc giàn giụa.

Tô Tuyết thì bị đè xuống bàn ăn và sắp bị làm nhục.

Lúc này, Giang Dạ bùng nổ cơn tức giận.

Đôi mắt anh lạnh lùng, trong mắt còn hằn lên màu đỏ máu.

Một luồng sát khí có một không hai lạnh thấu xương lan tràn khắp nơi.

Tức thì cả căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn.

"Mày là Giang Dạ nhỉ? Tao vốn định quay video cho mày thưởng thức đấy. Thế nào? Nóng lòng muốn xem phát sóng trực tiếp à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK