• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mạnh Bà?” Giang Dạ nhất thời cạn lời, chỉ muốn mắng chửi.

“Tôi không có thời gian để đùa giỡn với cô đâu, không có chuyện gì cúp máy đây! Nếu cô mà là Mạnh Bà thì tôi chính là Diêm Vương đấy!”

Đùa giỡn cũng phải có giới hạn chứ.

Mặc dù anh cảm thấy thứ trong tủ bảo hiểm của ủy thác Kim Thành không phải là trò đùa nhưng cái tên Mạnh Bà này thật sự quá nực cười.

“Ba giờ đồng hồ sau, tại vườn trà Xuân Thâm ở con đường phía sau chòi canh thành phố Tần Tây, tôi mời ngài uống canh Mạnh Bà!”

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia mỉm cười dịu dàng, sau đó cúp điện thoại.

“Canh Mạnh Bà?”

Giang Dạ cười khổ.

Chẳng lẽ mình mất trí nhớ là bởi vì uống canh Mạnh Bà sao?

Đúng là vớ vẩn.

Tuy nhiên, dù thế nào cũng phải gặp mặt tên Mạnh Bà này!

Để xem đối phương rốt cuộc là người hay ma?

Thời gian nhanh chóng trôi qua, ba giờ đồng hồ sau.

Giang Dạ ăn một bát Paomo* ở con đường phía sau chòi canh.

*Paomo: là một món hầm nóng hổi gồm bánh mì dẹt có men hấp xắt nhỏ, nấu trong nước dùng thịt cừu và ăn kèm với thịt cừu, đôi khi được thay thế bằng thịt bò.

Bụng đã no căng, anh nhàn nhã đi dạo cho tiêu thực.

Cuối cùng cũng nhìn thấy vườn trà Xuân Thâm.

Cánh cửa gỗ đơn giản, không có chỗ nào đặc biệt cả.

Anh giơ tay phải lên gõ cửa, cánh cửa lớn mở ra.

Một người phụ nữ xinh đẹp dân tộc Hồi ló đầu ra quan sát Giang Dạ một lúc, hỏi: “Anh muốn tìm ai?”

“À…” Giang Dạ thoáng do dự nhưng cuối cùng vẫn nói: “Tôi tìm Mạnh Bà!”

Anh cứ cảm thấy nói như vậy hơi ngu ngốc, nhưng cô gái dân tộc Hồi đó không có ý cười nhạo anh.

Cô ấy mở cửa ra làm động tác mời vào: “Mời đi theo tôi!”

Giang Dạ đi theo phía sau cô gái vào trong sân, tự hỏi trong lòng rằng thật sự có Mạnh Bà sao?

Một sân nhỏ bình thường trồng cây trúc.

Giang Dạ được dẫn lên lầu hai, bước vào một phòng trà.

“Ngài vui lòng chờ một lát!”

Cô gái dân tộc Hồi rót một chén trà cho Giang Dạ, sau đó mở cửa ra khỏi phòng.

Giang Dạ ngồi trước bàn trà, cảm thấy không hiểu gì hết.

Tình huống gì thế này, bỏ lại một mình anh ở đây sao?

Khoảng năm phút sau, cánh cửa lại được mở ra lần nữa.

Một nam một nữ bước vào phòng.

Người đàn ông tóc bạc nửa đầu, râu dài, ánh mắt hung ác, rất uy nghiêm.

Còn người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.

Khẽ liếc nhìn lần đầu, Giang Dạ không khỏi hơi há miệng, bị rung động bởi sắc đẹp này.

Làn da trắng như ngọc, dáng người thướt tha.

Dưới lớp trang điểm đơn giản, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết.

Mái tóc đen nhánh uốn cong xõa ngang vai, mang khí chất tao nhã cổ điển, còn đôi mắt lại hẹp dài quyến rũ, hấp dẫn người khác.

Còn có một mùi thơm khiến người khác say mê, chết mê chết mệt.

“Cô… Cô là Mạnh Bà?” Giang Dạ hỏi.

Đôi mắt anh như bị hút vào, không thể rời mắt khỏi người phụ nữ.

Người phụ nữ này thật sự vô cùng xinh đẹp.

Ngoại trừ trên tivi, cô ấy là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp trong ba năm nay.

Người phụ nữ tao nhã mỉm cười, chậm rãi lại gần Giang Dạ.

Người đàn ông đằng sau cũng bước tới.

Ngay sau đó, cảnh tượng khiến Giang Dạ ngạc nhiên đã xảy ra.

“Thuộc hạ Mạnh Bà, tên thật là Mạnh Tương Nữ, bái kiến điện chủ!”

“Thuộc hạ Yêu Minh Sử Báo Vĩ, tên thật là Lôi Báo, bái kiến điện chủ!”

Hai người họ lập tức quỳ xuống chắp tay bái kiến Giang Dạ.

Tình huống gì thế này?

Mạnh Bà, Yêu Minh Sử?

Giang Dạ đi đến bên cửa sổ và mở cửa sổ ra.

Nhìn mọi người và xe hơi đi lại trên đường phố mới bình tĩnh lại.

Không xuyên không, không xuyên không, anh vẫn đang ở hiện đại!

Giang Dạ lại thoáng liếc nhìn hai người đang quỳ ở đó, anh vung tay nói: “Hai người nhanh chóng đứng lên đi, ngồi xuống đây, nói cho tôi biết chuyện này là sao?”

“Cảm ơn điện chủ!”

Hai người họ đứng lên và ngồi xuống đối diện Giang Dạ.

Sau khi hai người họ ngồi xuống, Mạnh Tương Nữ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ điện chủ vẫn chưa hiểu những chuyện này, tổ chức của chúng ta tên là điện Quỷ Ngục. Năm năm trước, điện chủ Quỷ Đế không may mất mạng, trước đó đã đặc biệt dặn dò hậu sự, năm năm sau sẽ có người nắm giữ thẻ thân phận Quỷ Đế xuất hiện, đến lúc đó, chúng tôi sẽ nhận người này là điện chủ mới, tôn xưng là Quỷ Đế!”

“Cô nói thẻ thân phận Quỷ Đế có phải là tấm này không?”

Nghe Mạnh Tương Nữ nói vậy, Giang Dạ lấy từ trong túi ra thẻ xương khô kia.

Nhìn thấy tấm thẻ, sắc mặt Mạnh Tương Nữ và Lôi Báo đều thay đổi rõ rệt, vô cùng kính sợ.

Mạnh Tương Nữ gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là thẻ thân phận Quỷ Đế, có thể dùng số điện thoại của Quỷ Đế gọi cho tôi, tôi đã chắc chắn ngài là Quỷ Đế. Nhìn thấy tấm thẻ này, tôi càng chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa!”

Giang Dạ nghịch tấm thẻ trong tay.

Giang Dạ không khỏi mỉm cười khi đối diện với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Mạnh Tương Nữ và Lôi Báo.

Anh cảm thấy hơi lúng túng nhưng thật sự không nhịn được cười.

Sau khi bình tĩnh lại, anh mới hỏi: “Thành thật mà nói, đến bây giờ, trong đầu tôi vẫn tràn đầy hàng trăm dấu chấm hỏi, tôi cũng không tin tưởng các người lắm! Quỷ Đế, Mạnh Bà, Yêu Minh Sử gì vậy, nghe có vẻ mơ hồ quá!”

“Bây giờ thế này nhé, các người có thể nói một chút không, các người có thể nói về danh tính thực tế hoặc hiện đại hơn của mình không?”

“Giống như tôi, tôi là tài xế lái thuê, tài xế lái thuê là thuật ngữ nên dùng trong xã hội ngày nay!”

Mạnh Tương Nữ khẽ mỉm cười, đã hiểu ý của Giang Dạ.

Có thể nhìn ra, Giang Dạ cũng bị ép chấp nhận thân phận Quỷ Đế của mình, vẫn chưa hoàn toàn đồng ý.

Cô ấy giải thích: “Điện Quỷ Ngục là một tổ chức bí mật khổng lồ, Mạnh Bà, Yêu Minh Sử đều là những danh xưng của nội bộ tổ chức! Trên thực tế, chức vị của tôi là thư ký của chủ tịch trụ sở chính ngân hàng Phong Hối!”

“Còn Lôi Báo là giám đốc trụ sở của ngân hàng Phong Hối ở tỉnh Tần!”

“Ngân hàng Phong Hối chính là nền móng của điện Quỷ Ngục, kiểm soát ba mươi công ty lớn, bề ngoài là một ông trùm tài chính và là một tổ chức hùng mạnh trong thế giới ngầm!”

Nghe có vẻ rất ghê gớm, Giang Dạ nheo mắt hỏi: “Vậy cô có biết tôi không? Có biết tại sao Quỷ Đế đời trước muốn tôi tiếp tục ngồi vào vị trí điện chủ điện Quỷ Ngục không?”

Nhắc đến ngân hàng Phong Hối, điều này khiến người khác thể chấp nhận.

Thư ký, giám đốc, anh cũng có thể hiểu.

Cuộc đối thoại như vậy mới không phải là trò đùa.

Mạnh Tương Nữ lắc đầu nói: “Đây là lần đầu tiên thuộc hạ gặp ngài, trước đây không hề quen biết ngài! Đại nhân Quỷ Đế đời trước chỉ nói với chúng tôi rằng không được hỏi nhiều, chỉ cần trung thành với điện chủ mới là được!”

“Tết Trung Nguyên một năm sau là lễ Vạn Quỷ được tổ chức ba năm một lần của điện Quỷ Ngục, chỉ khi ngài được vạn quỷ trong lễ Vạn Quỷ chấp nhận thì thẻ thân phận mới có thể thực sự được kích hoạt và trở thành điện chủ điện Quỷ Ngục!”

“Hiện giờ chỉ có tôi, Lôi Báo và ba vị quỷ sai khác gọi ngài là điện chủ, nghe ngài sai khiến!”

“Đây là di mệnh của Quỷ Đế đời trước, Quỷ Đế đời trước đã chết một cách thê thảm, cũng rất kỳ quặc, vẫn chưa biết hung thủ!”

“Nếu ngài có thể tìm được hung thủ, trả thù cho Quỷ Đế đời trước thì chắc chắn có thể được vạn quỷ tin phục, sau đó có được sự công nhận của vạn quỷ trong lễ Vạn Quỷ, nắm quyền kiểm soát điện Quỷ Ngục!”

Giang Dạ nghe mà đau đầu.

Anh hoàn toàn không có mối quan hệ gì với điện Quỷ Ngục, sao tự dưng lại vô duyên vô cớ phải trả thù cho Đế Quỷ đời trước?

Họ còn chẳng thèm hỏi rằng anh có bằng lòng trở thành điện chủ Quỷ Đế gì đó không!

Sau khi suy nghĩ một lát, dưới ánh mắt dịu dàng của Mạnh Tương Nữ, Giang Dạ lấy thẻ ngân hàng Phong Hối ra hỏi: “Tấm thẻ này là thế nào?”

Mạnh Tương Nữ cầm lấy tấm thẻ, hỏi: “Tấm thẻ này là thẻ chí tôn của ngân hàng Phong Hối, trên thế giới chỉ có tổng cộng ba chiếc. Trong tấm thẻ này của ngài có khoảng mười tỉ, là Quỷ Đế đời trước cho ngài, cho ngài tiền vốn có thể dùng từ khi nhận lấy tấm thẻ này đến lễ Vạn Quỷ năm sau.”

“Mười tỉ?”

Trong ba năm nay, đây là lần đầu tiên Giang Dạ trừng mắt to như vậy.

Lần đầu tiên trái tim đập dữ dội đến vậy.

Mười tỉ!

Khá thật, khái niệm gì thế này?

Đối với một người lái xe như anh, nếu mỗi ngày đều chăm chỉ, không biết mười ngàn năm nữa có kiếm được nhiều như vậy không!

“Các người uống trà trước đi, để tôi bình tĩnh lại đã!”

Giang Dạ đứng dậy sau khi nhấp một ngụm trà nóng.

Sau đó anh sải bước đi lại trong phòng.

Lượng tin tức hơi lớn, anh muốn bình tĩnh lại.

Mạnh Tương Nữ và Lôi Báo im lặng không nói gì nữa.

Họ biết rằng những chuyện này khó bề tưởng tượng nổi, cần phải cho Giang Dạ thời gian tiêu hóa.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Giang Dạ dừng bước, ngồi trở lại trước bàn trà.

“Tôi tạm thời đã chấp nhận chuyện các người nói!” Giang Dạ nheo mắt nói.

Nghĩ đi nghĩ lại, cho dù thế nào, anh đều phải chấp nhận những chuyện này.

Một là vì thân thế của bản thân.

Không cần nghĩ cũng có thể chắc chắn rằng anh có liên quan đến điện Quỷ Ngục.

Nếu không thì Quỷ Đế đời trước của điện Quỷ Ngục chắc chắn sẽ không truyền vị trí điện chủ cho anh.

Trong cánh cửa trí nhớ của anh cũng sẽ không có thứ liên quan đến điện Quỷ Ngục.

Muốn biết rõ bản thân là ai thì chỉ đành phải tham gia vào chuyện của điện Quỷ Ngục.

Hai là bởi vì tiền!

Mười tỉ, còn có thể sai khiến người phụ nữ xinh đẹp như Mạnh Tương Nữ và một vài thế lực của ngân hàng Phong Hối, quả thực là một chuyện không dám tưởng tượng đối với anh.

Như vậy cũng có thể để cho Vinh Vinh tiếp nhận sự điều trị tốt nhất.

Dù sao có tiền thì tuyệt đối không thể không có thuốc uống.

“Vậy thì tốt quá, tôi và Lôi Báo nghe ngài sai khiến bất cứ lúc nào!” Mạnh Tương Nữ kích động nói.

Cô ấy vẫn luôn trung thành với điện Quỷ Ngục, không có điện chủ, một năm nay điện Quỷ Ngục vẫn luôn không đoàn kết.

Chỉ mong rằng mưu kế của điện chủ Quỷ Đế đời trước có thể hồi sinh điện Quỷ Ngục.

“Những chuyện khác tạm thời gác lại!” Giang Dạ đột nhiên hỏi: “Tôi hỏi các người trước, ở Tần Tây chúng ta có kinh doanh khách sạn nào không?”

Mạnh Tương Nữ nhìn Lôi Báo, dù sao thì Lôi Báo cũng phụ trách nghiệp vụ ở Tần Tây.

Lôi Báo trả lời: “Bẩm Quỷ Đế, chúng tôi đang có kế hoạch đầu tư vào hai khách sạn năm sao hàng đầu bên sông Bá ở Tần Tây, với mức đầu tư ước tính là một tỷ, đang tìm kiếm đối tác!”

“Được!” Giang Dạ nheo mắt nói: “Nghe mệnh lệnh của tôi, hai khách sạn năm sao này để cho nhà họ Tô làm!”

Sở dĩ anh đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy là để làm một thí nghiệm.

Bởi vì hiện giờ anh cảm thấy không thực tế chút nào, cứ cảm thấy như đang nằm mơ vậy.

Nếu một câu nói của anh có thể quyết định ngân hàng Phong Hối đầu tư một tỉ thì anh không muốn tin cũng không được.

Vừa hay có thể tăng thể diện cho Tô Mỹ Huyên.

Hoàn toàn trả xong món nợ hoa mai đỏ đó.

“Nhà họ Tô sao?” Lôi Báo cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngày mai nhà họ Tô có người đón sinh nhật, tổ chức tiệc sinh nhật, cũng đã gửi thiệp mời cho tôi, trước đó bọn họ muốn hợp tác với tôi, nhưng tôi không đồng ý!”

“Chính là nhà họ Tô đó!” Giang Dạ vui mừng nói: “Ngày mai ông cũng đi dự tiệc, chúng ta cùng đến nhà họ Tô chơi, gặp mặt nhà họ Lâm!”

Với sự hỗ trợ của Lôi Báo, giám đốc trụ sở của Ngân hàng Phong Hối tỉnh Tần, anh có thể gặp được cậu chủ Lâm Thế Văn.

Anh muốn xem thử cái tên vừa bỏ thuốc vừa bắt cóc coi trời bằng vung rốt cuộc là mặt hàng thế nào…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK