Không phải anh chết thì là tôi sống.
"Vậy thì đấu đi, các người tự xem mà làm! Nhắc nhở lần cuối, đường đường chính chính mà đấu. Chỉ có kết quả như vậy mới được Hoàng Quốc Duy tôi công nhận!"
Đau đầu một hồi, Hoàng Quốc Duy cũng từ bỏ việc thuyết phục. Dù thế nào thì ông ta chỉ có thể đưa ra phán xét công bằng, cố gắng ngăn chặn mọi việc trở nên quá tồi tệ.
Lúc này, Giang Dạ dẫn đầu trấn an: “Lão Hoàng yên tâm, tôi vốn đang tính toán trực tiếp đến biệt thự nhà họ Lâm, sảng khoái giết hết một lượt từ trên xuống dưới. Dù sao người nhà họ Lâm đều là người già yếu, không chịu nổi một đòn! Nhưng nếu lão Hoàng đã lên tiếng thì tôi không dùng bạo lực nữa, sẽ các thủ đoạn quang minh chính đại mà tiêu diệt nhà họ Lâm!"
"Chỉ dựa vào cậu?" Lâm Phong Hà hừ lạnh một tiếng: "Cậu quả thực không hề biết tự lượng sức mình!"
Hoàng Quốc Duy giơ tay ngắt lời Lâm Phong Hà: "Ông Lâm, ông cũng tỏ thái độ đi. Đừng bảo cháu trai ông làm mấy chuyện như bắt cóc nữa!"
Lâm Phong Hà sa sầm nét mặt, nhưng cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Biết rồi lão Hoàng, đối với nhà họ Lâm tôi mà nói, tiêu diệt nhà họ Tô và một số người không rõ thân phận cũng không quá phiền toái. Voi giẫm kiến, giẫm kiểu nào kiến cũng chết!"
Khi đó nhà họ Lâm đã lấy nhỏ thắng lớn, tiêu diệt nhà họ Lương. Bây giờ nhà họ Lâm như mặt trời ban trưa lại đi sợ một nhà họ Tô nho nhỏ và một thằng nhóc không rõ lai lịch hay sao?
Đúng là buồn cười!
"Được rồi, những gì các người nói tôi đã nhớ kỹ. Hy vọng các người sẽ giữ lời!"
Hoàng Quốc Duy đứng dậy, giọng điệu rất lạnh lùng, đây là lời cảnh cáo cuối cùng.
Ý của việc đứng dậy cũng là muốn tiễn khách.
"Lão Hoàng, hôm nay cảm ơn ông. Bây giờ đã nói chuyện xong rồi, không quấy rầy ông nghỉ ngơi nữa!"
Giang Dạ hiểu chuyện đứng dậy, cùng Lôi Báo tạm biệt Hoàng Quốc Duy.
Đúng lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Hoàng Quốc Duy nheo mắt lại, đột nhiên nói: "Tiểu Giang, cậu có thể cho tôi biết cha cậu là ai không? Có lẽ tôi và cha cậu biết nhau, có cơ hội cũng có thể đến thăm hỏi một chút!"
Bước chân Giang Dạ hơi dừng lại một chút. Sau đó anh nheo mắt cười, nói lảng tránh: “Ngại quá lão Hoàng, cha tôi không cho tôi nói tên. Vả lại… cha tôi và lão Hoàng có lẽ không biết nhau đâu!"
Anh thậm chí còn không biết cha mình là ai, làm sao có thể nói cho Hoàng Quốc Duy biết. Nhưng có một điều phải nắm chặt.
Bí ẩn!
Càng bí ẩn thì đối phương sẽ không bắt được mạch của anh.
"Ha ha, có cơ hội lại đến uống trà nhé!"
Hoàng Quốc Duy vẫn mỉm cười, gọi thư ký một tiếng. Ông ta để thư ký thay ông ta tiễn Giang Dạ và Lôi Báo rời đi.
Sau khi Giang Dạ và Lôi Báo rời đi, Lâm Phong Hà cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Lão Hoàng, rốt cuộc ông theo phe nào vậy? Sao lại cứ đứng về phía Giang Dạ thế?"
Thực tế, ông ta mới là người đã mời Hoàng Quốc Duy. Nhưng trong cuộc trò chuyện vừa rồi, ông ta cảm thấy Hoàng Quốc Duy chẳng giúp được gì cho mình cả.
"Ông lớn tuổi rồi, có thể bình tĩnh một chút được không!" Hoàng Quốc Duy tỏ vẻ không kiên nhẫn, cầm chén trà lên: "Tôi nói cho ông biết, đoàn kiểm tra Long Quốc sắp tới Tần Tây rồi! Ông trông chừng cho kỹ mấy kẻ gây rối trong nhà ông cho tôi! Chọc phải phiền phức thì đến lúc đó không ai có thể giúp được ông đâu!"
Lý do quan trọng nhất để ông ta hòa giải cuộc tranh đấu giữa Giang Dạ và Lâm Phong Hà là đoàn kiểm tra của Long Quốc sắp đến Tần Tây rồi.
Đoàn kiểm tra chính là khâm sai của hoàng đế thời cổ đại.
Ông ta đã sắp nghỉ hưu, không muốn bị điều tra ra thứ gì khiến khí tiết tuổi già khó giữ được. Vì vậy, vào thời điểm mấu chốt này phải khiến hai nhà này yên tĩnh một khoảng thời gian.
Ít nhất thì đừng gây thêm rắc rối nữa.
"Vậy cứ để Giang Dạ phách lối ở Tần Tây như vậy à?" Lâm Phong Hà thật sự nuốt không trôi được cục tức này.
Vẻ mặt Hoàng Quốc Duy không kiên nhẫn, ông ta tức giận hỏi: "Tôi hỏi ông, ông có biết thân phận của Giang Dạ là gì không? Phía sau ngân hàng Phong Hối là điện Quỷ Ngục đáng sợ. Nếu thân phận của Giang Dạ không bình thường, thế lực nhà họ Lâm của ông hoàn toàn không đánh lại!"