• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Quốc Duy bày ra tư thái, khí chất ông lớn mười phần, chậm rãi nói: “Tỉnh Tần là tỉnh quan trọng nhất vùng Trung Nguyên, là một tỉnh lớn về văn hóa và du lịch, cả nước luôn hết sức chú ý đến sự phát triển của tỉnh Tần! Tôi sinh ra ở vùng đất này, vô cùng yêu vùng đất này nên không muốn nhìn thấy bất cứ kẻ nào dương oai trên mảnh đất này và làm xáo trộn sự ổn định của vùng đất này! Những chuyện xảy ra mấy ngày nay có thể nói đã khiến tỉnh Tần vốn ổn định nhiều năm như vậy rơi vào cảnh hỗn loạn! Nhà họ Lâm, gia tộc lớn của Tần Tây, Lâm Vệ Đông của nhà họ Lâm cũng là nghị viên quan trọng của thành phố! Tiểu Giang, cậu chủ thần bí của ngân hàng Phong Hối! Các người tranh đấu đã kéo bao nhiêu người vào cuộc rồi? Kể từ hôm qua, trong toàn bộ chính viện tỉnh có bao nhiêu người bôn ba vì các người? Đầu tôi sắp nổ tung rồi đây này! Chỉ là các người đấu nhau cũng thôi đi, nhưng các người đều là người có địa vị cao, thế mà lại dùng đến một số thủ đoạn không xứng tầm. Thật là mất hết mặt mũi! Hôm nay nếu tôi không ra mặt hòa giải, các người còn muốn tiếp tục gây chuyện đến bao giờ? Tiểu Giang, cậu thật sự muốn giết người sao? Lão Lâm, ông thực sự muốn để cháu trai mình cưỡng bức chị em nhà họ Tô sao?"

Giang Dạ nheo mắt lại, không nói gì.

Lâm Phong Hà không dám lên tiếng.

Bây giờ ai lên tiếng cũng chỉ có thể bị mắng.

Hoà hoãn một chút, Hoàng Quốc Duy tiếp tục: "Tiểu Giang đã đả thương Lâm Thế Văn. Lâm Thế Văn trước đó đã thuê người bắt cóc Tô Mỹ Huyên của nhà họ Tô. Hiện tại ngay cả đồn cảnh sát cũng chia thành hai phe, cả hai đều chờ bắt người! Các người nói cho tôi xem, rốt cuộc là bắt ai đây? Đúng là hồ đồ mà! Theo tôi thấy, cả hai bên đều đã chịu thiệt thòi. Chuyện này coi như xong đi, không ai được truy cứu người kia nữa!"

Cách xử lý này tương đương với việc đánh mỗi người năm mươi gậy. Tuân theo thái độ biến việc lớn thành việc nhỏ.

"Nhưng!" Lâm Phong Hà thoáng trở nên nóng nảy: "Lão Hoàng, cháu trai của tôi sắp tàn phế cả đời rồi, tôi nuốt không trôi cục tức này!"

Nếu xử lý như vậy, ông ta cảm thấy không công bằng. Giang Dạ chẳng bị gì cả nhưng cháu trai ông ta phải chống nạng suốt đời.

“Không nuốt nổi cũng phải nuốt. Nhiều năm qua, cháu trai của ông làm xằng làm bậy, coi trời bằng vung ở tỉnh Tần, đã làm ra bao nhiêu chuyện ác khiến cả người lẫn thần phẫn nộ rồi. Ông còn muốn tôi kể lại không?"

Gõ ngón trỏ tay phải lên ghế sô pha, vẻ mặt Hoàng Quốc Duy u ám: "Theo tôi, cháu trai của ông chỉ bị tàn tật thôi đã là may mắn lắm rồi! Ông thật sự cho rằng cả nước chỉ một mình nhà họ Lâm của ông là độc nhất à? Nếu ngày nào đó gặp được thế lực lớn chân chính, đang sống sờ sờ bị người ta đánh chết cũng không oan!"

Lâm Phong Hà lập tức không nói nên lời, không dám nói nữa. Ông ta nhìn ra Hoàng Quốc Duy đang thực sự tức giận.

Quả thực, những năm này, con cháu nhà họ Lâm quá ngang ngược.

Nhìn thấy Lâm Phong Hà bị mắng như cháu trai, Giang Dạ ngồi một bên suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Hoàng Quốc Duy này có chút thú vị.

Nhưng Giang Dạ còn chưa kịp đắc ý được bao lâu, Hoàng Quốc Duy bỗng nhiên chuyển ánh mắt sang nhìn Giang Dạ: “Còn cậu nữa Tiểu Giang, cậu ra tay quá tàn nhẫn, nhà họ Lâm chỉ có hai đứa cháu trai quý giá lại bị cậu đánh cho tàn phế. Kết cục của người bị đánh ngày hôm nay chắc cũng không khá hơn chút nào phải không?”

Nghe được lời khiển trách, Giang Dạ không hề bận tâm.

So với những lời Hoàng Quốc Duy mắng Lâm Phong Hà, mấy lời ông ta nói với anh cũng không đáng kể.

"Nói nhiều như vậy rồi, tôi rất hy vọng các người có thể hòa giải!"

Thở dài một hơi, Hoàng Quốc Duy lại nở nụ cười, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn: "Nếu thật sự không thể hòa giải thì đường đường chính chính mà đấu, đừng dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu như bắt cóc, cướp bóc gì đó. Đừng để những chuyện như thế xảy ra nữa! Trong hai người các người, ai lại sử dụng những thủ đoạn này nữa thì chính là đối nghịch với tôi! Đường đường chính chính mà đấu, thua thì chấp nhận!"

Hiện tại Giang Dạ chỉ có một loại cảm giác.

Đến đúng nơi rồi.

Vị nghị viên Hoàng này nhìn thế nào cũng giống như đang đứng về phía anh.

Anh ngước mắt lên, nhìn thấy Lâm Phong Hà lúc này mang vẻ mặt sa sầm, vô cùng không vui, trông hơi giống bị táo bón!

"Hai người tỏ thái độ đi! Đấu hay hoà?"

Hoàng Quốc Duy rất nghiêm túc, cuối cùng hỏi.

"Đấu!"

"Đấu!"

"..."

Giang Dạ và Lâm Phong Hà gần như đồng thanh nói.


Đã đến nước này rồi, hoà cái rắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK