Cô ấy nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mỹ Huyên, lúc này em gái đã sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, không biết phải làm sao.
"Tôi đương nhiên biết mình đang làm gì!" Lâm Thế Hào ném vỏ hạt dưa xuống đất, nở nụ cười nham hiểm: "Nhà họ Tô các người không biết tốt xấu, liên thủ với tên Giang Dạ kia đánh cho anh cả của tôi tàn phế, cô còn không biết xấu hổ hỏi tôi làm gì à? Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết, chân của anh cả tôi tàn phế rồi! Lần này tôi tới đây là để báo thù, muốn chơi đùa hai chị em Tần Tây các người thành tàn hoa bại liễu, cho nhà họ Tô các người biết ở Tần Tây ai mới chân chính là trời."
Lần này anh ta nhận được lệnh của ông nội.
Không cần cố kỵ, không cần kiêng nể gì cả.
Cặp chị em này hôm nay không thể thoát khỏi nỗi nhục dưới đáy quần rồi.
"Anh dám!"
Tô Tuyết quát lạnh một tiếng.
Trăm triệu lần không ngờ nhà họ Lâm lại càn rỡ như vậy.
Nhà họ Tô tuy không hùng mạnh bằng nhà họ Lâm nhưng vẫn có máu mặt ở Tần Tây.
Bọn họ dùng thủ đoạn độc địa như vậy thực sự không màng đến hậu quả ư?
"Vậy cô hãy xem tôi có dám không!"
Lâm Thế Hào lắc đầu rồi đi tới trước mặt Tô Mỹ Huyên.
Tay phải anh ta bất chợt nắm lấy cổ áo của Tô Mỹ Huyên mà kéo ra.
"Roẹt" một tiếng, áo của Tô Mỹ Huyên bị xé ra.
Chiếc áo ngực màu hồng lộ ra ngoài, còn cả một vùng trắng như tuyết.
"A!"
Tô Mỹ Huyên hét lên.
Cô ấy muốn bảo vệ ngực mình nhưng cánh tay lại bị giữ lại, không thể rút ra được.
Mặc cho cảnh xuân nở rộ!
"Tên súc sinh..."
Nhìn thấy em gái mình chịu sỉ nhục, Tô Tuyết không nhịn được lại lao về phía trước.
Nhưng vừa bước được một bước, bốn khẩu súng lại chĩa vào cô ấy.
"Tôi chính là súc sinh đấy, cô cứ tuỳ tiện mắng đi. Một lát nữa tôi sẽ cho cô và em gái cô đích thân trải nghiệm thế nào là súc sinh chân chính!"
Tay phải Lâm Thế Hào nâng cằm Tô Mỹ Huyên, thích thú nhìn người đẹp run rẩy.
Tứ đại mỹ nhân Tần Tây, chị em nhà họ Tô, một lạnh một nóng, quả thực danh bất hư truyền.
Mà hôm nay, hai bông hoa này sẽ bị anh ta hái xuống.
Nghĩ tới đây, anh ta không khỏi hưng phấn, quay đầu nhìn Tô Tuyết: "Cho cô một cơ hội, hôm nay tôi có thể chỉ lựa chọn chơi một người, lựa chọn này nằm trong tay cô! Tôi đếm đến ba, nói cho tôi biết tên, tôi sẽ chơi người này. Nếu không, hai người các cô đều không ai có thể trốn thoát, sẽ bị tôi và đám anh em này chơi đùa đến chết!"
Anh ta không thích phản kháng mà thích phụ nữ phục tùng mình.
Vậy nên bèn ném ra một miếng mồi lừa đảo.
Để cho người đẹp lạnh lùng Tô Tuyết coi trọng em gái này phối hợp với mình.
Chơi như vậy mới vui hơn!
Những người đàn ông mặc đồ đen khác cũng cười tục tĩu.
Vừa nghe thấy mình cũng có cơ hội, tất cả đều rục rịch.
Tô Mỹ Huyên đã khóc đẫm lệ, Tô Tuyết nhìn mà cảm thấy đau lòng.
Cô ấy biết hôm nay không thể nào tránh thoát được kiếp nạn này rồi.
Cô ấy cắn răng nói với Lâm Thế Hào: "Thả em gái tôi đi, tôi chơi với anh!"